[Tiểu thuyết] Must Date The Playboy | Imma Delos Santos [Chương 5]

Chương 5: Kế hoạch làm nàng ghen

 

Tại sao tôi lại chấp nhận cho cô ấy trở thành bạn gái mình? Cô ấy chẳng có điểm nào giống với mẫu người của tôi cả. Tẻ nhạt và vô vị, chưa đề cập điến việc cô ấy còn là một con mọt sách chán ngắt. Nhưng nhìn một cách khôn ngoan, cô ấy cũng không tệ, có phần… tạm chấp nhận được.

Tôi đặt mình xuống giường và chăm chăm nhìn trần nhà phòng y tế. Hôm nay thật sự là một ngày dài. Tôi không hiểu cô gái đó đang định làm chuyện gì. Cô ấy thực sự ghét tôi ngày hôm qua đấy, vậy mà bây giờ lại quả quyết rằng thích tôi? Cô gái đó ắt hẳn đang có một số vấn đề nghiêm trọng.

Tôi sẽ xem như đây là một trò chơi nho nhỏ giữa chúng ta Victoria Peige. Thời gian gần đây tôi đang buồn chán và muốn làm điều gì đó thú vị.

Thế nhưng cô ấy đã đúng. Tôi chưa bao giờ hẹn hò với những cô gái trầm lặng trước đây, chứ đừng nói đến một cô nàng mọt sách và buồn tẻ, họ chỉ khiến ta buồn chán đến chết. Hành động này sẽ tiếp tục trong bao lâu? Cô sẽ kéo dài nó đến khi nào hả Victoria Peige? Cô có thể ứng phó với một chàng trai nóng bỏng như tôi chứ? Tôi cười khúc khích và chải tóc bằng đôi bàn tay của mình. Chuyện này sẽ rất thú vị đây.

Mặt khác, có thể lý do tôi đồng ý cho cô ấy làm bạn gái của mình là để được gần Chloe một lần nữa.

Tôi nhớ cô ấy rất nhiều. Chúng tôi đã không nói chuyện với nhau nữa kể từ khi cô ấy bắt đầu ghét tôi.

Tôi là người duy nhất yêu em Chloe ạ. Tôi luôn luôn ở ngay cạnh em nhưng em chưa bao giờ xem tôi hơn là một người bạn. Chúng ta đã bên nhau ngay từ lúc bắt đầu vậy mà chỉ vì một rắc rối nhỏ nhặt; em vứt bỏ mọi thứ chúng ta đã sẻ chia. Và em cũng chẳng có dù chỉ là một suy nghĩ rằng tôi làm điều đó là vì lợi ích của em. Nhưng nhờ cô bạn tự cho mình là thông minh của em, tôi có thể vẫn còn cơ hội.

Điều duy nhất tôi cần làm là làm tan vỡ trái tim người bạn của cô ấy. Chắc chắn là cô ta sẽ chạy lại khóc trong vòng tay của Chloe và Chloe sẽ nói chuyện với tôi để hàn gắn mọi chuyện. Dĩ nhiên đây chỉ là điều kiện cho sự trở lại. Tôi sẽ làm mọi thứ để có được Chloe. Và tôi sẽ dùng cô, Victoria Peige, để đem cô gái của tôi trở về.

Đầu tiên tôi phải thư giãn một chút. Cái thằng Nathan nhu nhược đó! Nó đánh nhau như con gái vậy! Đó là những gì mày nhận được khi mày tiêu tốn thời gian với một đứa tẻ nhạt. Dù thế nào đi nữa, tại sao hắn ta lại lo lắng về cô gái đó đến vậy? Có lẽ là hắn thích cô ta? Tôi cứ tưởng hắn thích Chloe chứ?

Ồ chuyện này rồi sẽ vui đây.

Tôi sẽ có được Chloe và trả thù Nathan bằng cách chiếm lấy cô gái của hắn.

Lúc đó tôi bắt đầu cảm thấy sự nặng nề trong đôi mắt. Tôi nhắm mắt lại và ngủ.

****

Tôi mở mắt ra và nhìn xung quanh lướt qua chiếc đồng hồ trong bệnh xá. Gì chứ? Đã sáu giờ ba mươi phút rồi ư? Tại sao y tá không đánh thức tôi dậy? Chết tiệt!

Tôi ngồi dậy và nhận ra một mảnh giấy trên chiếc bàn bên cạnh tôi. Tôi mở nó ra và đọc tin nhắn.

‘Em đến đây để đánh thức anh dậy nhưng em đã không làm phiền anh. Anh có vẻ đang ngủ rất ngon và em không muốn quấy rầy anh nên em đã tự về nhà rồi. Bảo trọng nhé’ – Tori.

Tôi vò nát tờ giấy trong sự thất vọng. Tôi đã bảo cô ta là đợi tôi rồi đúng chứ? Một người thiếu kiên nhẫn làm sao. Tôi thất vọng vì cô, Tori.

Tôi vồ lấy điện thoại và cuộn lên cuộn xuống danh bạ. Ôi tuyệt vời, tôi không có số điện thoại của cô ta. Cô ta bỏ tôi một mình và sau đó chẳng thèm để lại cho tôi số điện thoại. Chết tiệt!

Bởi vậy, tôi quyết định gọi cho một người mà tôi biết ông ta sẽ giúp tôi. “Chào Boris? Có một người tôi muốn ông tìm. Đó là Victoria Peige. Ông nghe rõ chứ? Phải, P-E-I-G-E. Tìm cho ra ngay nơi cô ta sống. Báo cho tôi càng sớm càng tốt! Rõ chưa? Tốt!” Sau đó tôi cúp máy.

Sẵn sàng đi, Peige. Tôi sẽ trao cho cô nỗi đau đầu tiên vào ngày mai. Đã đến lúc cho một chút thử nghiệm rồi.

****

Tôi đang ở Park Avenue* nơi căn hộ của Tori cư trú. Tôi nghĩ rằng cô ta sống ở khách sạn nhà mình nhưng suy đoán của tôi đã lầm. Tôi có thể nói rằng điều này không đến nỗi tệ, với một người thừa kế, cô ta chắc chắn biết được cách chọn ra một toà nhà thích hợp. Boris đã làm tốt việc tìm ra địa chỉ nhà cô ta.

Tôi bước ra khỏi chiếc Sedan của mình và hướng về phía trong. Người trực tầng chào đón tôi và tôi gật đầu đáp lại. Tôi đi vào thang máy và nhấn nút nơi căn hộ của Tori ngự. Sau vài giây, thang máy mở ra, tôi bước về phía cửa. Tôi gõ cửa và một người giúp việc ra chào tôi.

“Tôi có thể giúp được gì cho ngài?” Cô ta hỏi trong khi chớp hàng lông mi của mình liên hồi và cố nén tiếng cười khúc khích.

Tôi mỉm cười với cô ta và trả lời. “Chào. Tôi đến đây đến đón Tori.”

“Thật kỳ lạ, cậu Nathan luôn luôn đón cô Tori.” Sự bối rối hiện rõ trong giọng nói của cô ta.

“Nhìn xem.” Tôi nghiêng người gần hơn và thì thầm. Tôi biết người hầu nữ có thể đang nghi ngờ tôi nên tôi sẽ thử dùng sự quyến rũ của mình. “Tôi sẽ không đến đây nếu Tori không nhắn tin cho tôi. Cô ấy đợi tôi. Vả lại, tôi sẽ không muốn cô ấy nổi giận vì cô đã bắt tôi phải chờ đợi đây.” Tôi nói với trong khi vẫn giữ việc giao tiếp bằng mắt cùng cô ta. Và sau đó cách này thành công.

“Vâng ngài có thể vào trong, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy được chứ ạ?” Cô ta nói trong khi gửi cho tôi một nụ cười. Một cô gái dễ dãi làm sao.

Tôi bước vào trong và đưa mắt quét qua mọi thứ xung quanh. Hiện đại đương đại, ra đó chính là phong cách của cô ấy. Người thiết kế của cô ấy chắc chắc đã đem lại những chi tiết đẹp cho căn hộ này và những món đồ nội thất, cũng không tệ chút nào.

 “Cậu là ai?” Tôi giật mình khi nghe thấy một giọng nói; Tôi quay lại và tìm kiếm chủ nhân của nó. Ở đó, tôi bắt gặp một người phụ nữ trong đồng phục giúp việc đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nghĩ là bà ta ở khoảng độ tuổi cuối ba mươi và đầu bốn mươi. Bà ta gần như quá già để làm một người giúp việc, tôi đoán thế.

 “Tôi đến đây để đón Tori. Cô ấy đâu? Gọi cô ấy ngay đi nếu không chúng tôi sẽ bị muộn.” Tôi nói với bà bằng giọng ra lệnh.

“Xin lỗi chàng trai trẻ. Nhưng đó không phải là cách thích hợp để nói chuyện với một người phụ nữ.” Bà ta giảng giải một cách giận dữ.

“Dù sao thì bà là ai?” Tôi không thể không hỏi.

“Tôi là vú nuôi của cô ấy!” Bà ta đáp như thể đó là câu trả lời hiển nhiên nhất trên thế giới.

Và bởi câu trả lời đó, tôi không thể tự chủ được tràng cười phá lên sắp tới. “Bà đang đùa với tôi sao! Một người vú nuôi ư? Tori đã quá lớn để có một vú nuôi!”

“Nếu cậu tiếp tục cư xử thô lỗ như vậy tôi có thể mời cậu ra ngoài đấy. Mà cậu là ai?”

Tôi cố gắng bình tĩnh lại trước khi trả lời với một nụ cười tự hào trên gương mặt. “Thôi nào, bà không biết tôi ư? Tôi là Zachary Anderson. Bạn trai của Tori.”

“Zach? Anh làm gì ở đây vậy?” Tori nhanh chóng đi xuống.

“Anh đến đây để đón em, em yêu.” Tôi trêu chọc.

“Chàng trai trẻ này đang nói về điều gì vậy, Tori?” Bà già hỏi với giọng vừa tức giận vừa bối rối.

“Không có gì đâu Sonia. Con sẽ giải thích mọi chuyện sau. Chúng con trễ rồi. Chúng con phải đi đây. Tạm biệt.” Cô ấy chộp lấy cánh tay tôi và chúng tôi đi ra ngoài một cách vội vã rồi hướng về phía thang máy.

“Anh bị khùng hả? Sao lại đến đây?

“Victoria… Em nhớ rằng anh là bạn trai của em chứ?” Tôi nhắc nhở cô ấy. Tôi chắc chắn rằng mình đã nhấn mạnh từ bạn trai phòng trường hợp cô ấy quên mất.

Lúc đầu cô ấy lặng im một lúc và sau đó bắt đầu nói: “Em xin lỗi. Nhưng xin đừng làm em bất ngờ như vậy nữa. Em vẫn chưa nó với mọi người về chuyện chúng ta…”

“Tại sao? Em không tự hào rằng mình đang hẹn hò cùng Zachary Anderson ư? Đây là cơ hội chỉ có một trong đời.” Tôi nói một cách tự tin. Tôi chăm chú nhìn cô ấy và cô ấy không trả lời. “Này! Vì sao hôm qua em bỏ anh lại? Anh đã bảo em phải đợi anh rồi phải không?” Lúc này tôi hỏi cô ấy với giọng khó chịu.

“Em đã để lại lời nhắn cho anh rồi mà? Em nói rằng em không muốn đánh thức anh dậy và…”

“Chà, anh đã không thấy nó. Anh đã ở trường và cả đêm anh tìm em! Anh lo lắng đến phát bệnh!” Tôi nói dối.

 “Em xin lỗi Zach. Em không nghĩ anh sẽ làm vậy vì em.” Cô ấy xin lỗi và đưa mắt nhìn tôi giống như thể cô ấy rất tiếc về những chuyện đã xảy ra. Tôi ngay lập tức quay mặt đi chỗ khác. Tôi cảm thấy tội lỗi vì đã nói dối cô ấy. Đôi mắt kia khiến cho lương tâm tôi gào thét!

Thang máy mở cửa và hai chúng tôi bước vào trong. Cô ấy bấm nút tầng trệt. Sau đó tôi đưa cho cô ấy chiếc điện thoại của mình.

“Gì đây?” Cô ấy hỏi.

“Là Iphone, Tori. Em đã từng nghe về nó chưa?” Tôi mỉa mai hỏi.

“Em biết nó là Iphone và em cũng có một cái. Nhưng sao anh lại đưa cho em?”

“Bấm số điện thoại của em vào đây.” Tôi yêu cầu một cách đơn giản.

“Tại sao?” Cô ấy hỏi.

“Để có được thông tin của cô thưa quý cô “không – có – bạn – trai – kể – từ – lúc – chào – đời”, chúng ta phải biết số điện thoại của nhau để còn liên lạc. Bây giờ thì dừng ngay việc hỏi những câu vớ vẩn và nhập số điện thoại của em đi. Đưa cho anh điện thoại của em.” Tôi ra lệnh.

Cô ấy liền lấy điện thoại ra từ ví của mình và đưa cho tôi. “Em phải đảm bảo là nghe điện thoại của anh bất cứ lúc nào. Anh không muốn em ngắt điện thoại của anh. Hiểu chứ?” Tôi đòi hỏi và cô ấy trả lời bằng cái gật đầu. Cô gái ngoan. Chuyện này thật thú vị.

Chúng tôi bước ra khỏi thang máy và bắt đầu đi bộ ra khỏi toà nhà. “Vậy là em có một vú nuôi. Em bao nhiêu tuổi vậy?” Tôi đùa.

Tôi thấy má cô ấy ửng hồng và sau đó cô ấy nhìn tôi. “Bà ấy còn hơn cả một người giám hộ, Zach. Và em mười tám tuổi, cảm ơn anh vì đã hỏi.”

Tôi khúc khích cười trước câu trả lời thông minh để trêu chọc lại tôi của cô ấy và tiếp tục bước về phía chiếc xe hơi của mình. Cô ấy cố gắng mở ghế trước nhưng tôi đã ngăn lại. Tôi thầm mỉm cười trước điều này. Và đây là thời điểm cho nỗi đau đầu tiên.

“Em sẽ không ngồi ghế trước. Anh đã mời một người bạn và cô ấy sẽ đi cùng với chúng ta. Hy vọng là em không thấy phiền.” Tôi nói, cố gắng mỉm cười và cố gắng để không giống như đang cười nhếch môi.

“Chắc chắn là không có vấn đề gì rồi.” Cô ấy liền trả lời.

Cô ấy mở cửa sau và tôi ngồi vào ghế của tài xế bắt đầu lái xe.

“Tori, đây là Samantha, bạn anh.” Tôi giới thiệu họ với nhau. Lúc này đây, sự nổi giận, ba… hai…

“Chào. Rất vui được gặp cậu.” Tori chìa đôi bàn tay của cô ấy ra để bắt tay với Samantha. Cử chỉ đó khiến tôi khựng lại. Thật sao? Thường thì các cô gái sẽ bắt đầu đặt câu hỏi rồi nổi trận lôi đình nhưng cô ấy lại trao cho ả một cái bắt tay cùng một nụ cười. Có phải vì cô ấy không có bất cứ suy nghĩ nào về kế hoạch tôi đang thực hiện hay vì đang làm đúng theo những gì mình nói rằng cô ấy sẽ trở nên biết cảm thông?

Tôi bắt đầu lái xe và giám sát Tori qua sự giúp đỡ của chiếc kính chiếc hậu. Cô ấy đang bận cuộn lên cuộn xuống chiếc Ipad để đọc gì đó. Cô ấy thật sự không quan tâm đến những gì đang diễn ra?

“Này Zach. Lát nữa anh có đi cùng bọn em không? Lizzy có một bữa tiệc hồ bơi, sự tham dự của anh sẽ là một điều bất ngờ. Chơi không?” Samatha nghiêng người lại gần, đùa ngịch mái tóc tôi. Ả rất biết cách tán tỉnh. Tôi cho phép ả làm thế mà. Tôi nhìn lại kính chiếu hậu để xem phản ứng của Tori. Cô ấy thậm chí chẳng thèm nhìn chúng tôi. Cô ấy định làm thinh hay sao?

“Anh không biết, giờ anh có bạn gái rồi. Anh sẽ hỏi cô ấy.” Tôi gọi Tori. “Này Tori em có nghe những gì Samatha nói không?”

“Em xin lỗi. Chuyện gì vậy?” Cô ấy hỏi lại. Vậy là cô ấy không hề nghe sao? Hay là cô ấy giả vờ không nghe thấy? Chết tiệt, tôi không thể hiểu được!

“Không sao. Được rồi anh sẽ đi.” Tôi trả lời. Sau đó Samantha rít lên và hôn vào má tôi.

Tôi thật sự chắc chắn là Tori đã nhìn thấy cảnh đó. Tôi nhìn kính lần nữa và thấy cô ấy đang nhìn mình… tươi cười ư? Cô ấy thậm chí còn không biết những cử chỉ này là gì? Mỉm cười không phải là biểu cảm mà tôi trông đợi! Cô ấy thực sự thích tôi chứ? Vậy mà chẳng hề quan tâm khi một cô gái vừa mới hôn tôi! Không vui chút nào! Ngược lại, chính tôi mới là người gánh chịu nỗi thất vọng.

Cuối cùng chúng tôi cũng đến bãi đậu xe của trường học và Samantha thì vẫn bám chặt lấy cánh tay tôi. “Này Zach em phải đi ngay đây. Em có thể bị trễ học. Em sẽ đi trước. Cảm ơn vì đã chở em và rất vui được gặp cậu Samantha.” Cô ấy nói một cách chân thành với nụ cười trên gương mặt. Nụ cười ấy khác hẳn với những cô bạn gái cũ của tôi. Nụ cười không giả tạo, không dâm đãng cũng không chế nhạo, một nụ cười giống như cô ấy thật sự muốn cười.

Thường thì khi tôi làm mấy trò như thế này, bạn gái của tôi sẽ phát điên! Vậy mà tại sao trước đó cô ấy chỉ mỉm cười? Hay là cô ấy đang làm cho tôi rối lên?

“Bạn gái anh đi rồi. Vậy có muốn làm gì đó vui vẻ trước khi vào lớp không?” Samantha giờ đã chạm vào đùi trong của tôi. Lúc này tôi không có tâm trạng cho chuyện đó. Tôi đang tức tối.

“Không. Đi đi Samantha!” Tôi đuổi ả.

“Anh sợ bị bạn gái phát hiện à? Đừng lo. Cô ta là người kỳ lạ, thuộc lại biết vâng lời và trầm tính.  Món mồi béo bở đó. Cô ta sẽ không biết đâu. Chúng ta hãy làm đi được không? Sau đó cô ta bắt đầu hôn cổ và tai tôi.

“Dừng lại Samantha! Tôi bảo cô cút đi!” Tôi hét lên.

“Được rồi! Không cần phải hét lên như thế!” Ả bước ra và sập mạnh cửa xe. Thật bực mình. Người như ả ta thật đáng ghê tởm! Ít nhất là phải biết được giới hạn. Thật đúng là một con đàn bà lẳng lơ!

Tôi vẫn còn bận tâm tời phản ứng của Tori. Nụ cười ấy là sao? Thật hay gỉa? Có phải cô ấy đã che giấu sự thật mình bị tổn thương?

Em là người như thế nào vậy Victoria?

Samantha nói đúng, em thật kỳ lạ.

—-Hết chương 5—-

[Truyện ngắn] Kho báu trên hòn đảo ngọc

one-week-friends-0104

 

Kho báu trên hòn đảo ngọc

 

Đã bao giờ bạn nhận ra rằng mình chưa từng tin tưởng bất cứ một ai cả, cho dù người đó là chính bản thân bạn?

Đó là vào một buổi sáng hối hả như mọi buổi sáng tẻ nhạt khác, khi tôi bàng hoàng tỉnh giấc, giữa những cơn ác mộng như vượt qua cả không gian và thời gian. Hay khi tôi nuốt vội ổ bánh mì mua dọc lề đường, vừa đạp xe vừa tranh thủ ăn một chút, để khi lên giảng đường còn có sức mà “chiến đấu”. Và ngay cả khi lê gót trên những con phố đông đúc, tôi nhận ra rằng mọi người xung quanh luôn chuyển động khộng ngừng với một vận tốc tương đối rất lớn, từng dòng người… từng dòng người một, bỏ lại tôi, một kẻ chậm chạp và nhút nhát đến đáng thương .

Nhìn lại bức ảnh cũ treo trên tường, tôi nhớ về mình lúc còn thơ dại, cô nhóc ngày nào, tôi của ngày xưa, thật đáng ngưỡng mộ. Chẳng có điều gì có thể khiến cho cô bé đó sợ hãi, mỗi sớm thức dậy, lại là một niềm vui, một niềm hy vọng. Tôi bây giờ, lại tồn tại một cách không mục đích, không biết mình có thể làm được điều gì mới mẻ cho chính cuộc sống của mình. Tôi của hôm nay, tôi của ngày mai, tôi của ngày kia và mãi mãi về sau nữa chỉ là một thực thể mong manh, vì mong manh nên lúc nào cũng sợ va chạm với những góc cạnh của cuộc sống. Như một chú ốc sên, tôi tự tạo cho mình một cái vỏ bọc, rồi luẩn quẩn trong đó.

Chếnh choáng với những cảm xúc hỗn độn đang dâng trào trong lồng ngực, giữa một buổi chiều nắng vàng rực trải đầy trên khắp các con đường. Tôi chỉ muốn khóc… muốn quay ngược thời gian… muốn làm cô nhóc ngày nào, được vùi đầu vào lòng mẹ.

“Mẹ ơi! Lớn lên con có thể làm đươc gì nhỉ?”

Mẹ sẽ thủ thỉ vào tai cô bé: “ Điều lớn lao hay nhỏ bé, đều tuỳ thuộc vào chính bản thân con”.

Dù không biết chính xác bản thân mình đang chọn điều gì, nhưng tôi luôn cảm thấy mình đã tốn quá nhiều thời gian cho một ước mơ vô định. Cảm giác lạc lõng không biết tự lúc nào đã ăn sâu vào cơ thể lẫn tâm trí tôi. Tôi như giọt dầu, rơi vào đại dương bao la, cùng là chất lỏng, nhưng dầu và nước lại chẳng hoà tan vào nhau được.

Đau đầu quá, tôi quyết định cúp một buổi học và quay về nhà ngủ một giấc ngon lành, biết đâu trong chốn xa xăm, mộng mị của những giấc mơ, tôi lại có thể tìm được bản thân mình – một kẻ đã ruồng bỏ tôi và chạy đến một nơi nào đó, ích kỷ sống cho những ước muốn của riêng mình. Nhưng rồi tôi lại tự nhủ, sống với giấc mơ thì có gì là sai nhỉ, quá tuyệt vời ấy chứ, nên tôi quyết định để cho hắn ra đi, còn tôi sẽ tiếp tục tồn tại trong cái thể xác yếu đuối này.

Vừa đặt mình xuống giường, chuông điện thoại đã rung lên.Tôi uể oải nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng nói của một ai đó, nghe sao thân thương mà cũng thật xa lạ.

– A lô!

– Tao đây, còn bày đặt a lô nữa à mày! Tao nhớ mày quá con quỷ, không thèm gọi điện cho tao luôn.

– Con Linh hâm à! Ừ, cũng lâu rồi nhỉ!

– Thế nào rồi? Cuộc sống sinh viên tuyệt vời chứ? Vui không?

– Một chút…

Thấy giọng Linh hào hứng, tôi không muốn khiến nó thất vọng nên đành ậm ừ.

– Cứ tích trữ chút chút là sau này có niềm vui bự bự à.

– Tao không giỏi mấy vụ đó mày ơi !

Tôi và Linh cùng cười hì hì. Cuối cùng, cả nửa tiếng đồng hồ, chỉ có Linh là người nói chuyện, tôi thì chỉ “À, ừ”, “Vui quá nhỉ?” và “Sướng ghê!” Vì thú thực, tôi chẳng có chuyện gì hay ho để kể cho nó nghe. Mà cũng chẳng sao, điều đó hình như đã trở thành một thói quen rồi. Từ năm lớp mười, mỗi lần ngồi tám chuyện với nhau, nó luôn đóng vai trò là người nói, còn tôi, tất nhiên là người lắng nghe, thỉnh thoảng tán đồng bằng vài câu quen thuộc. Có lẽ vì vậy mà tôi luôn cảm thấy mình hiểu Linh hơn những gì nó biết về tôi. Và cũng bởi vì, như một thói quen, nó dường như đã quên cách lắng nghe những điều tôi muốn bày tỏ.

Nó bảo trông tôi giống nắng biển, nắng biển đảo Phú Quốc, hiền lành rộng lượng và lấp lánh. Tôi thì không nghĩ vậy, vì thực sự trong lòng tôi luôn chất chứa những lo toan, những muộn phiền. Nỗi buồn bị chôn kín tận đáy lòng, bị dồn nén như một quả bóng sẵn sàng vỡ tung, và khi nỗi đau đó vỡ ra, người ta chẳng biết bộc lộ thế nào ngoài cách bật cười thành tiếng.

Dường như giữa chúng tôi chẳng có sự trùng hợp nào cả, ngoài tình yêu dành cho Phú Quốc. Hai đứa đi về hai phương trời xa lạ, nó bay ra Hà Nội, tôi lặn lội lên Sài Gòn, tuy học cùng trường, nhưng đứa thì học cơ sở phía Nam, đứa lại học cơ sở ngoài Bắc. Lắm lúc tôi nghĩ nó thật khó hiểu và buồn cười.  Nó yêu Phú Quốc đến nỗi,  trước lúc ra đi đã rủ tôi tắm nắng suốt hai tiếng đồng hồ. Vậy mà nỡ đi đến một nơi xa như vậy.

“Nắng Phú Quốc sẽ làm da tụi mình đẹp hơn, phơi đen như thế này để người ta biết mình là những cô gái đến từ hòn đảo ngọc. Không hiểu sao tao rất tự hào về quê mình, yêu thế không biết. Cái sự thanh cao, kiêu kỳ, hoang sơ và bí ẩn đó, chẳng nơi nào có thể sánh bằng”

Tôi thì lại nhìn Phú Quốc với một con mắt khác, quê hương tôi, đẹp như một nàng tiên bước ra từ câu truyện cổ tích với vẻ trong sáng thuần khiết và dịu dàng. Nàng làm trái tim bao người rung động.  Vậy nên khi chia tay nàng, lên Sài Gòn – một nơi tấp nập bộn bề với những toan tính, tôi như bị choáng ngợp. Có lúc tôi còn nghĩ nếu cứ sống như thế này, tâm hồn tôi sớm muộn cũng bị mục ruỗng. Tôi tự nhủ, tốt nghiệp ra trường, tôi sẽ quay về Phú Quốc, về với những gì bình yên và hiền dịu nhất, về với những con sóng rì rào vỗ bờ với tất cả niềm hân hoan sẵn sàng chào đón tôi và có cả những lúc bùi ngùi, quyến luyến tiễn tôi trở lại nơi xa lạ.

Khi bạn cảm thấy mình không có chỗ đứng trên thế giới này thì hãy tìm cho mình một vị trí trong trái tim ai đó. Có lần khi ngả đầu ra cửa sổ trên chiếc xe khách từ Rạch Giá lên Sài Gòn, bên cạnh tôi là một chiếc ghế trống, tôi đã nghĩ như vậy.

Hè về rồi, vậy là tôi đã kết thúc năm nhất đại học, một quãng thời gian chẳng vui vẻ gì. Hụt hẫng vì kết quả học tập, hụt hẫng về rèn luyện phong trào, hụt hẫng vì chẳng thể đậu nổi bất kì một câu lạc bộ hay đội nhóm, cái mà tôi nghĩ là sẽ giúp mình có thêm sự tự tin về năng động. Đôi khi có cảm giác nơi đây đang ruồng rẫy mình, nhưng ngẫm nghĩ lại, có phải chính tôi đã tự ném mình ra ngoài rìa cuộc sống?

Nhưng rồi những phiền muộn đó nhanh chóng tan theo mây gió trên chuyến xe trở về quê hương, trong hơi lạnh xua tan cái nóng của chiếc điều hoà và những thanh âm ngọt ngào của bản tình ca dịu êm đang chảy bên tai.Bây giờ bên cạnh tôi không phải là chiếc ghế trống nữa. Mà là một cậu trai có lẽ chạc tuổi tôi, đầu tóc hơi bù xù, cặp kính dầy cộm chừng đến bảy tám độ, cổ đeo chiếc máy ảnh trông giống như của thợ chụp trong Studio, đôi mắt dí chặt vào tấm bản đồ du lịch. Trông cậu ta cũng có vẻ hay hay, nhưng tôi lại rất dở bắt chuyện với người lạ. Tôi chỉ ước gì có con Linh ở đây, mồm mép nó nhanh nhảu hoạt bát, nói chuyện với người không quen cứ y như là bạn thân mấy năm rồi ấy. Có lẽ tôi hơi làm quá lên một chút, nhưng đại loại là như vậy.

– Quê cậu ở Kiên Giang à?

Bối rối một chút.Tôi nhẹ gật đầu. Cậu ta đưa ngón tay trỏ vào từng địa điểm trên tấm bản đồ du lịch, rồi quay sang tiếp tục hỏi tôi.

– Cậu ở chỗ này, chỗ này hay chỗ này?

– Đều không phải, tớ ở chỗ này cơ! – Tôi chỉ tay vào một hòn đảo nằm tách mình khỏi Kiên Giang

– Cậu ở Phú Quốc à! Sướng thật nhỉ? Sao không đi máy bay cho lẹ!

– Đi máy bay vé mắc lắm, với lại đi thế này cũng vui.

Cậu ta đưa tay đẩy gọn kính lên một chút, gật gật đầu, trông có vẻ giống ông cụ non. Tôi thì nhìn cậu ta và liên tưởng tới một tên nhóc suốt ngày chỉ học hành và bù đầu vào sách vở.

– Cậu đi du lịch một mình à? – Khó khăn lắm tôi mới tìm được ra một câu hỏi.

– À, ừ! Tớ định ra Phú Quốc chơi!

– Sướng thật nhỉ? Sao không đi máy bay cho lẹ.

– Đi thế này mới vui!

Cậu ta cố nhấn mạnh câu nói, thế rồi chúng tôi cùng bật cười. Cả hai cũng thật ngớ ngẩn.  Một lúc sau, khi xe chuyển bánh cậu gấp tấm bản đồ lại và tiếp tục kể lể.

– Thật ra máy bay chỉ dành cho những người vội thôi, đi thế này mới có cảm giác mình đang tự mình thực hiện một cuộc hành trình dài. Với lại thời gian của tớ rất dư giả. Bây giờ phải lo ngắm cảnh không vào năm học lại phải vùi đầu vào máy vi tính.

– Cậu học công nghệ thông tin à?

– Ừ, lúc đó thấy ngành đang nổi nên tớ chấm bút nộp đơn đai ấy mà, học rồi mới biết không hứng thú mấy. Cậu học ngành gì?

– Kinh tế. Mà học rồi mới biết, cũng chẳng hứng thú mấy.

– Cậu không sợ sau này thất nghiệp à?

– Nếu thất nghiệp, tớ về bán hải sản với mẹ.

Tôi nói rồi cười hì hì, cậu ta cũng cười theo. Ngẫm một lúc, tôi thấy khó mà gặp được một người có cùng chung quan điểm và hoàn cảnh thế này. Câu nói “Đời người là những chuyến đi” quả không sai, và trong chuyến đi ấy, biết đâu ta lại tìm gặp được một người, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Thử nghĩ xem nếu cậu ta mà đặt vé chậm hơn hay sớm hơn tôi một tiếng, thì có lẽ bây giờ tôi đang ngả đầu ra ngoài cửa sổ, nghĩ ngợi lung tung về cuộc đời chứ chẳng phải là một cuộc nói chuyện vui vẻ như thế này. Khi gần kết thúc, chúng tôi định đẩy ghế nằm ra đánh một giấc ngon lành cho đến khi về Rạch Giá, lúc đó tôi mới sực nhớ ra cả hai vẫn chưa biết tên nhau, đúng thật là nhanh ẩu đoảng.

Cậu ấy tên Khoa, sinh viên năm nhất giống như tôi. Cũng đang trong trạng thái vỡ mộng về trường đại học và lạc lối trên con đường ước mơ. Vậy nên cậu ta gọi tên chuyến du lịch này là “hành trình tìm lại giấc mơ”. Tôi thấy đó là một ý tưởng rất hay, liệu bây giờ, tôi có nên trở lại Phú Quốc với tư cách là một người khách phương xa không nhỉ? Để đi tìm giấc mơ đã bị cất giấu và chôn vùi như một kho báu huyền thoại trên hòn đảo ngọc.

Chúng tôi cùng nhau bắt xe lên bến cảng, tôi và Khoa mua vé tàu và lại ngồi chung. Tranh thủ lúc tàu chưa rời đi cậu ta chụp vài tấm ảnh cảng biển, buổi chiều hoàng hôn buông những giọt nắng phủ màu thời gian xuống mặt biển, biển vừa già cỗi vừa mới mẻ, lúc nào cũng phát ra những tia sáng lấp lánh, đẹp đến lạ lùng.

Khoa, người trông y như mọt sách nhưng lại hoạt bát và dễ gần đến lạ. Chẳng bù cho tôi, dân kinh tế mà suốt ngày đóng cửa im lìm trong phòng đọc giáo trình và thi thoảng viết đôi ba câu truyện ngắn.  Lên tàu, tôi bất ngờ vì Khoa không khoẻ như tôi nghĩ, có vẻ như bị say sóng rồi, nên cậu ta cứ gục đầu lên chiếc ba lô, người mệt lả, vậy mà cũng có thể nói đùa.

– Kiểu này không biết có sống được tới lúc tàu cập bến không!

– Nhiều người cũng giống như cậu mà vẫn sống nhăn răng đấy thôi!

Tôi cũng hùa theo. Thực ra lúc nhỏ tôi cũng bị say sóng như Khoa, vì là dân miền biển, nên có một nỗi “nhục” bự bự luôn canh cánh trong lòng. Thế là tôi quyết tâm đi biển nhiều hơn một chút, thành ra bây giờ cảm giác đó cũng không còn và tất cả chỉ là chuyện trong quá khứ. Tôi chỉ thấy tội nghiệp cho Khoa.

Chúng tôi đến Phú Quốc, cũng là lúc chạng vạng, mặt trời đem những sợi nắng dệt thành một dải lụa màu đỏ ở phía bên kia của biển, ngọn hải đăng chiếu luồng sáng thẳng tắp ra ngoài khơi xa. Ba nói nếu sau này con có lạc lối, hãy men theo ánh sáng đó để quay về nhà. Đó là lời ba bùi ngùi nói với tôi vào buổi chiều hôm khi hai cha con ở bến cảng Rạch Giá trông về nơi xa xa, buổi lần đầu tiên tôi lên thành phố. Ở nhà trọ, suốt đêm không thể ngủ được, nước mắt cứ rơi mãi, tôi mở cửa sổ, kiếm tìm ngọn hải đăng. Nhưng mãi chẳng thấy, chỉ thấy những ánh đèn điện nhấp nháy trong ô cửa sổ nhà bên cạnh, rồi bỗng dưng phụt tắt, trên khoảng không bao la, một mảnh trăng lưỡi liềm nhợt nhạt đang thống trị đêm tối, huyễn hoặc và vô vọng.

Tôi giới thiệu cho Khoa một nhà nghỉ gần khu tôi sống, tiền phòng cũng không quá đắt. Tôi bảo cậu “Tối cứ qua quán nhà tớ, tớ sẽ nướng cá đãi miễn phí!”

Tôi cảm thấy vui vui trong lòng, đó giống như một sự khởi đầu của tình bạn.  Bỗng dưng nhớ Linh quá, tôi muốn kể cho nó nghe về chuyện kì diệu hôm nay.

Sau khi ăn xong bữa cơm ấm cúng gia đình và nướng xong con cá để đãi Khoa, tôi nằm dài trên ghế sô pha, nhấc điện thoại và gọi cho Linh.  Đầu dây bên kia, một hồi lâu sau mới có người trả lời, tiếng nhạc đâu đó vang lên dồn dập át cả tiếng người nói.

– Ngân à! Có chuyện gì không?

– Mày đang ở đâu mà ồn ào vậy?

– Chút nưã gọi lại nhé, tao đang bận, à mày lên check facebook đi, tao có gừi cho mày một thứ rất thú vị .

Chưa đợi tôi nói thêm gì nữa, nó cúp máy và tiếng nhạc đinh tai nhức óc bên kia cũng tắt theo. Tôi mở máy tính lên, trong tin nhắn một tấm ảnh Linh chụp với một cậu bạn khá dễ thương. Kèm theo tấm ảnh là dòng PM “Vừa đẹp vừa giàu đó mày, nhưng chảnh quá nên tao định hốt rồi bỏ. Cho nó biết cái giá của sự chảnh chọe”.

Đọc tin nhắn xong mà lòng tôi thất vọng quá. Linh hồn nhiên vô tư của ngày nào đâu rồi? Con bạn thân của tôi, liệu đã bị cơn gió vô hình nào cuốn đi mất. Nhỏ thuốc mắt xong, khép chặt mi lại, tôi thấy hình bóng Linh nhòe đi và tan biến dần.

Có lẽ giữa hai chúng tôi, một rào cản vô hình nào đó đã được âm thầm dựng lên lúc nào mà tôi không hề hay biết. Không có Linh, hè của tôi mất đi một nửa ý nghĩa.

Tôi buồn, lẳng lặng đi ra khỏi nhà, vừa ra đã thấy Khoa đứng thập thò trước cửa. Cậu ta nhìn thấy tôi rồi cười ngại ngùng.  Tôi bỏ con cá đã nướng chín vào rọ cùng một ít gia vị rồi rủ Khoa ra ngồi bờ biển, chúng tôi vừa ăn vừa ngắm cảnh.

– Quê cậu thích thật đấy!

– Tớ cũng thấy vậy!

– Tớ mới đến mà chụp được biết bao nhiêu là ảnh! Ở đây khoảng một tuần chắc tớ dắt túi được một bộ sưu tập kếch xù luôn.

– Cậu thích chụp ảnh đến thế kia à?

– Nói ra cậu đừng cười, tớ từng rất đam mê nghề nhiếp ảnh, nhưng rồi nghĩ lại, nếu làm nghề này không biết có kiếm ra tiền không. Nên rốt cuộc tớ lại chọn theo trào lưu.

– Tớ cũng vậy, tớ thích làm biên kịch lắm nhưng cũng nghĩ như cậu vậy. Đôi khi thực tế làm chúng ta tự tay bóp chết ước mơ.

– Hình như tụi mình bị lạc rồi?

– Ừ! Chẳng nhớ đường ra nữa!

jbh8En93GnhrOE

Tôi và Khoa ngồi một lúc thật lâu dưới bầu trời đầy sao, nhìn những đám mây khẽ vươn mình theo gió. Rồi bất chợt tôi bỗng nhận ra một điều gì đó. Tôi, Khoa, đều là những đám mây yếu ớt đang chầu chực cơn gió bay qua, kéo mình tới một phương trời khác, mới hơn, tốt đẹp hơn. Những đám mây vô định bay theo của cơn gió chẳng thể tìm được con đường của mình. Khoa quay lại nhìn tôi, với ánh mắt đầy vẻ thấu hiểu.

Đêm đó, tôi chẳng thể ngủ được, lần đầu tiên, tôi cố nhìn lại những chuyện đã qua với con mắt sáng suốt nhất. Và hình như, tôi đã bỏ quên ước mơ của mình, kho báu của cuộc đời tôi ở một nơi nào đó trên hòn đảo ngọc này. Sáng thức dậy, tôi kể mọi chuyện với Khoa, thật may mắn, cậu ấy không bảo tôi ngớ ngẩn mà ngược lại còn tán đồng . Những ngày hè ngắn ngủi trôi đi, chúng tôi đua nhau tìm kiếm kho báu của riêng mình. Vẫn chưa thể biết kết quả, nhưng lần đầu tiên trong đời, tôi mong một năm học mới đến lạ lùng.

Một ngày cuối thu, khi chính bản thân tôi đã quay về với thực tại, mỉm cười với những bài kiểm tra và tình hình rèn luyện không như ý muốn, nhưng dù sao tôi cũng đã cố gắng hết sức. Tôi đi tham dự phỏng vấn vào đội nhóm ở khắp nơi, mặc dù tính đến bây giờ vẫn chưa đậu CLB nào. Mỗi lần như vậy, tôi lại tìm được một nhược điểm của mình. Nhược điểm của tôi có vẻ nhiều thật nhỉ? Nhưng tôi sẽ không gục ngã cho đến khi tìm lại được kho báu của riêng mình.

Và một điều quan trọng mà suýt tôi quên kể. Một ngày đẹp trời, Linh gọi điện cho tôi, giọng nó trong điện thoại thật buồn cười.

“Ôi mày ơi! Tao bị trời trả báo thì phải! Hình như tao thích hắn thật rồi! Làm sao đây! Làm sao đây!”

“Ô! Thế thì tao phải nhắn cái tin hôm trước cho hắn gấp!”

“Tao giết mày con ạ! Hắn mà biết là chỉ có mình mày nói thôi đấy! Tao chỉ kể với mày thôi!”

“Ha ha! Ừ, thế hắn thế nào? Tính tình có dễ thương không?”

Tôi ngồi nghe Linh kể chuyện tình cảm của nó, lãng mạn như phim Hàn Quốc, trong lòng dấy lên một niềm hạnh phúc. Thì ra với nó, tôi vẫn là một người quan trọng, những chuyện thầm kín đều chỉ kể với mình tôi. Lúc trước thầy dạy lịch sử của tôi từng nói: “Bạn bè cấp ba, đặc biệt la bạn bè ta thân thiết, nếu biết cách gìn giữ, họ có thể đi cùng ta đến cuối cuộc đời”. Dù tôi và Linh mới chỉ chập chững ở tuổi hai mươi, còn tươi trẻ, còn tràn đầy sức sống, nhưng tôi luôn tin rằng câu nói ấy là đúng.

Nghe điện thoại cua Linh xong, tôi lên mạng check mail một chút. Lạc trong mớ thư điện tử báo rớt của các câu lạc bộ là cái tên Phạm Đăng Khoa – cái tên nghe thật nghệ sĩ.

“Một mùa thu nữa lại đi qua rồi cậu nhỉ, chúng mình có lẽ vẫn đang trên hành trình đi tìm kho báu. Đứng trước hai con đường, một quanh co chênh vênh và lắm cỏ dại, hai bằng phẳng, tươi sáng và trải đầy hoa. Tớ và cậu đã chọn con đường dễ đi hơn, nhưng bước rồi ta mới thấy nuối tiếc. Gần đây tớ mới hiểu, sự nuối tiếc ấy giống như một con dao hai lưỡi vậy, có thể khiến chúng ta lầm đường lạc lối, cũng có thể giúp ta tìm được lối rẽ để quay về con đường của chính mình. Tớ tin một ngày tớ và cậu sẽ tìm được tấm bản đồ đã đánh rơi mất để quay trở về nơi mình muốn. Mạnh mẽ lên nào! Thân tặng cậu!”

Bên dưới mail của Khoa, là một bức ảnh, có một cô gái bé nhỏ đang phóng tầm mắt của mình theo ánh sáng của ngọn hải đăng, tóc cô bé tung bay trong gió, miệng lẩm nhẩm vu vơ theo lời hát:

“ Một mùa hè rất mới đón em vào trong xinh tươi

Có em là thế gian thêm một ngày mới”

-HẾT-

[Truyện ngắn] Người con gái của tử thần

Người con gái của tử thần

 

tumblr_mins2xkx1Z1rm8pbno1_500

Chiều dần nhạt màu. Những hạt nắng phủ đầy trên vai áo tôi đã sớm kéo nhau chạy mất từ lúc nào. Bên này bầu trời, ánh sáng lùi dần, bên kia bầu trời, bóng đêm ùa đến, và tôi đang đứng giữa khoảng không vô định, không có ánh sáng, cũng chẳng có bóng đêm.  Hoàng hôn đỏ ối e lệ trốn sau dãy núi xa xa, ngập ngừng như một cô thiếu nữ nấp sau chiếc rèm, bối rối nhìn người trong mộng đang từ từ tiến đến bên cạnh. Nhưng cuối cùng, thiếu nữ ấy quá nhút nhát, nên chạy xuống lòng biển không dám đến gần người mình yêu thương. Ý trung nhân của hoàng hôn chẳng phải ai xa lạ mà chính là bóng đêm.

Phong thường bảo trông tôi có vẻ hâm hâm, điên điên nên toàn nghĩ ra những chuyện tình quái gở. Nhưng rồi Phong cũng thường tiếp tục câu chuyện của tôi. Anh nói rằng, nếu vậy thì bóng đêm cũng là kẻ chẳng ra gì, bóng đêm cũng thầm yêu bình minh, nhưng khi nàng tỉnh giấc, hắn lại lặng lẽ cất bước. Nói xong, anh cười hì hì, tự cốc vào đầu mình rồi mắng: “Ôi! Bị lây bệnh hâm của em rồi!”. Câu chuyện tình đơn phương của tôi bỗng chốc bị anh biến thành chuyện tình tay ba, các nhân vật cứ đuổi bắt nhau vòng vòng như thế đấy.

Ngẫm nghĩ hồi lâu, tôi chậm rãi nói, một cách nghiêm túc: “Không phải họ không dám, mà vì không thể ở bên nhau”. Chẳng biết vì sao, nỗi buồn trong tôi cứ dâng lên từng chút từng chút một.

Anh ôm tôi vào lòng, hơi ấm anh phả trên đỉnh đầu, thoang thoảng hương cà phê, anh nhỏ nhẹ: “Nhưng anh và em đâu giống họ, hai ta sống chung dưới một bầu trời, sẽ chẳng bao giờ xa cách”. Lời anh hứa chắc như định đóng cột, vậy mà anh nỡ lòng nào bỏ tôi ra đi mãi mãi. Chuyện tình điên rồ tôi nghĩ, cũng có ngày trở thành sự thật ư?

___o0o___

Thời gian vẫn tiếp tục dòng chảy, gió vẫn thổi, mây vẫn bay, ngày và đêm vẫn nối tiếp nhau theo một chu kì định sẵn, và nỗi đau, vẫn cứ dai dẳng đeo bám theo con người như một điều tất yếu trong cuộc đời. Mặt trời của tôi khi vắng Phong không còn niềm tin, không còn sức sống, chỉ có sự vô vọng len lỏi vào tim. Mặt trăng tròn vành vạnh kia cũng chẳng còn bình yên, chẳng còn hạnh phúc, chỉ có sự lạnh lẽo làm giá buốt tâm hồn.

Tôi nằm co ro trong góc phòng, đôi bàn chân tê đi vì lạnh, trăng ghé qua tạt thứ ánh sáng ảm đạm, nhợt nhạt và mỏng manh, khiến tôi bất giác rùng mình. Tôi sợ, sợ lắm những đêm đơn côi cùng bốn bức tường vùi trong nỗi đau, bóng tối vây quanh cơ thể, mồ hôi và nước mắt hoà vào nhau mặn chát. Càng sợ càng nhớ Phong, tôi nhấc điện thoại, vội vã bấm số của anh, dù biết rằng mỗi lần như thế lòng tôi lại đau thắt giống như có thứ gì vỡ vụn và cắm phập vào cơ thể, từng giọt từng giọt máu cứ rơi xuống mà không cách nào ngăn lại được.  Không có Phong tôi chẳng làm được gì cả, trở nên thật vô dụng. Bóng đêm có lẽ cũng giống như tôi, trút những tiếng thở dài nghe sao mà thê lương quá. Tôi đưa tay quơ quơ vào khoảng không đen ngòm như đang vuốt ve mái tóc rối của một đứa trẻ.

“Bóng đêm đáng thương thật, không thể ở bên cạnh người mình yêu! Ngoan, đừng khóc!”

Chiều Chủ Nhật, tôi đến với Phong, ngồi bên anh, thủ thỉ kể anh nghe những chuyện thường ngày. Lắm lúc trời gió to, tôi kéo áo choàng che kín cổ, thế mà vẫn cảm lạnh rồi ho khù khụ. Những lúc ấy đột nhiên gió lại ngừng bặt, giống như anh thật sự đang ngồi đây và che chở cho tôi vậy.

“Phong à, kể em nghe về cuộc sống của anh đi.”

Không có tiếng Phong đáp lại, chỉ có tiếng lá cây xào xạc. Vài cánh hoa bằng lăng tím chao đảo trong gió chiều rồi lặng lẽ đáp lên vai áo tôi, chúng mang theo mùi nắng và có cả cái ẩm ướt của những cơn mưa.

“Không kể cũng không sao, em cũng sắp được ở bên cạnh anh rồi!”

Chẳng hiểu sao, trời tiếp tục lại nổi gió, gió thổi tung mái tóc tôi, giống như đang hờn dỗi, trách cứ. Tôi quàng vội chiếc khăn lên cổ, xoa đầu Phong rồi chào anh ra về, tôi đoán có lẽ anh đang giận, vì tôi đã chấp nhận buông xuôi rồi, thế nên anh không thèm che gió cho tôi nữa. Những buổi thăm mộ Phong cứ như thế thưa dần, bệnh tôi mỗi lúc một trở nặng.

Mùa mưa cuối cùng cũng đã đến, mưa rả rích, ngân nga như những bản nhạc không lời lúc trầm buồn, lúc vui tươi, lúc tĩnh lặng, cũng có lúc như kẻ vô hồn. Và quan trọng là chính mưa đã mang Phong đến bên tôi. Thuở đó, đang dạo mưa đầu mùa, người ta tránh mưa như tránh tà ấy, thế mà có hai đứa ngốc chạy ùa ra đường thích thú, cứ như là mong chờ ngày này lâu lắm rồi. Tôi rất hiếm khi bắt chuyện với người lạ, thế nhưng giống như gặp được tri kỷ ngàn năm, tôi buông một câu.

“Mẹ tôi bảo rằng, mưa là những giọt nước mắt đau khổ nơi trần gian tích tụ lại, mưa càng to càng lạnh vì người mỗi lúc một cách xa nhau.”

“Nhưng nước mắt cũng có thể rơi vì hạnh phúc cơ mà, nước mắt của hạnh phúc và nỗi đau nuôi nấng tâm hồn ta lớn lên, cũng giống như cơn mưa này đem đến màu xanh cho cây cỏ vậy.”

Phong quay sang nhìn tôi rồi cười, có lẽ anh sợ tôi giận. Tôi không nói gì, chỉ ngước mắt lên nhìn mưa, cách suy nghĩ của Phong thật hay quá đỗi, chả trách gì anh yêu đời như vậy. Và quả thật, những ngày tháng sau đó tôi đã có thể rơi nước mắt… vì hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc đôi khi thật quá ngắn ngủi. Cuộc đời của con người cũng vậy, tất cả đều thật khó lường.

Nằm thoi thóp trên giường bệnh, lồng ngực tôi giống như đang bị một tảng đá đè nặng khiến cho hơi thở dần trở nên mệt nhọc. Trong cơn mơ hồ, tôi giương đôi mắt ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ đón lấy những vạt nắng cuối cùng của cuộc đời.

Một bóng người mặc áo choàng đen từ từ tiến đến gần tôi, bước chân của hắn nhẹ nhàng như làn gió không hề thoát ra bất cứ thanh âm nào. Khuôn mặt bị chiếc nón áo choàng che khuất, cố nhìn vào cũng chỉ thấy một hốc tối đen ngòm. Toàn thân hắn toát ra mùi chết chóc và lạnh giá. Có lẽ đó chính là tử thần, vì dường như chỉ có tôi mới cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Giây phút đó, tôi mới nhận ra rằng, mình đã thực sự rời khỏi cõi đời này, có phải từ bây giờ, tôi và Phong sẽ được sống cùng một bầu trời, bên nhau mãi mãi? Tôi dặn lòng mình không được sợ hãi, Tử thần dù ghê gớm như thế nào cũng là kẻ sẽ mang tôi đến bên Phong.

Nỗi đau ập xuống xé nát cơ thể tôi, Tử thần vung lưỡi hái lên, vạch một đường thật dứt khoát. Tôi nhẫn nhịn cắn răng chịu đựng, chỉ vài giây nữa thôi, tôi sẽ thuộc về thế giới khác, nơi đó, có Phong, có cả hai chúng tôi.

Kì lạ thay, khi cơn đau kinh hoàng ấy kết thúc, tôi thấy mình nhẹ hẫng đi như không trọng lượng. Tử thần ôm tôi vào lòng, nhắm mắt một cái đã bay ra ngoài cửa sổ. Tôi quay đầu lại nhìn thân thể mình đang nằm bình yên trên chiếc băng ca trắng. Nó đã quá mệt mỏi rồi, nó cần được nghỉ ngơi, còn tôi, tôi phải đi tìm Phong, tìm lại khoảng trời bình yên chúng tôi từng mơ ước.

Tử thần đem theo tôi bay lượn qua khắp những con phố thân quen. Tôi bất chợt nhận ra mình chưa bao giờ có thể tưởng tượng được, thành phố rạng rỡ ánh đèn đêm mà tôi tưởng xô bồ và vội vã lại có lúc đẹp nao lòng đến vậy.

Tử thần ở bên tôi giống như một cơn gió, thật đáng sợ nhưng cũng khiến lòng người cảm thấy bình yên khi được chở che giữa trời đêm đầy giông bão, chỉ có những tia chớp vằn vện và những đám mây đen khổng lồ. Hắn lại đem tôi băng qua cánh đồng mênh mông, tôi thấy bông lúa bé nhỏ mong manh, dập dìu trong cơn bão, nhưng bên cạnh đồng loại, chúng trở nên mạnh mẽ làm sao. Chốc chốc, ngọn đồi nơi Phong nằm đó hiện ra trước mắt tôi. Có những linh hồn đang vất vưởng xung quanh nơi ấy. Mỏi mắt tìm, tôi vẫn chẳng nhìn thấy được bóng hình Phong. Tôi đánh bạo hỏi tử thần:

“Tôi sẽ giống như họ à?”

Hắn không trả lời, cứ điềm nhiên bay lượn. Một lúc sau, hắn đáp xuống mặt đất, những linh hồn kia vừa nhìn thấy hắn, hết thảy đều bộc lộ sự kinh hãi rồi biến mất. Tôi bước đến gần mộ Phong, gọi to tên anh, nước mắt bỗng dưng nhoè nhoẹt hết cả. Nỗi sợ hãi của tôi lúc này còn lớn hơn cả sự đau đớn của cái chết, tôi đã đến bước đường cùng, có lẽ nào vẫn không gặp được Phong?

“Phong à! Em đến rồi! Anh mau ra đây đi.”

Vẫn như mọi khi, chẳng có tiếng Phong đáp lại, chỉ có giọng nói khản đặc của tôi chạm vào vách núi rồi vang vọng, tiếng vọng xoáy vào không trung vào đêm dài tĩnh lặng. Đám cỏ bị gió thổi lạo xạo quất vào chân tôi. Rát buốt. Tôi ngồi phịch xuống đất, bất lực nhìn nấm mồ Phong.

“Đi theo ta, ta sẽ dẫn ngươi gặp hắn.”

Giọng nói ồm ồm từ đâu đó cất lên, ở đây chẳng có ai ngoài tôi và tử thần, có lẽ là hắn. Tôi ngoái nhìn, tử thần đang đứng dựa lưng vào gốc cây cổ thụ già, khuôn mặt vẫn là một hốc tối. Hắn không thèm nói thêm câu nào, kéo tôi đi vào một đường hầm đen ngòm. Càng đi sâu vào bên trong càng có thể nghe được rõ âm thanh ghê rợn, tiếng khóc, tiếng la hét, rên rỉ đau đớn của các linh hồn, chúng vang vọng đầy ám ảnh giống như được đúc lại thành những chữ viết loằng ngoằng được khắc lên bức tường đá bao bọc xung quanh tôi vậy.

Chúng tôi đi qua một cây cầu dài, thân được chạm trổ bởi những hoa văn kì dị, quái đản. Bên dưới là vực sâu, nơi trú ngụ của những âm hồn dị dạng, bọn họ người không ra người, quỷ không ra quỷ , nhoi nhúc như một biển quái vật đầy lửa và máu. Tôi gần như ngất lịm đi vì sợ hãi. Tử thần kéo tôi lại gần hắn, có lẽ lo lắng  tôi sẽ một phút lơ đãng mà sảy chân rơi xuống. Vội vàng gạt phăng ý nghĩ đó, tôi liếc sang, hắn sao có thể nhân từ như vậy được. Nếu lỡ như rơi xuống, tôi sẽ trở thành quái vật như những kẻ dưới kia sao, hay Phong của tôi cũng là một con quái vật trong số đó. Sợ hãi vì chính suy đoán của bản thân, tôi nép sát vào người tử thần, dù gì hắn vẫn tốt hơn. Nghĩ đến đây, trong lòng tôi lại dấy lên nỗi bất an khác, có thể bộ dạng của tử thần cũng giống như thế nên hắn phải che mặt suốt.  Nhưng nhìn bàn tay hắn đang kéo tôi đi, lại bình thường như một con người phàm tục vậy. Vả lại bây giờ tôi đã là một con ma theo đúng nghĩa rồi, còn điều gì đáng để sợ nữa chứ.

“Phong ở đâu?”

“Bên kia cánh cổng”. Tử thần lạnh lùng đáp nhưng trong giọng nói của hắn có một chút gì đó đầy hối thúc.

Tôi nhích từng bước chậm chạp, có chút tin tưởng, cũng có chút hoài nghi. Hắn cũng bước sau tôi, đầy nhẫn nại. Cánh cửa hiện ra trước mắt, trong suốt như tấm thuỷ tinh mỏng manh, nó lấp lánh trong màn đêm toả sáng một vùng u tối. của địa ngục. Tôi đưa tay chạm nhẹ vào, thì ra đó chỉ là một dòng nước từ trên cao đổ xuống. Bàn tay tôi xuyên qua làn nước ấy, bị thấm ướt, không lạnh mà chỉ thấ rát buốt.  Lòng tôi chất chứa đầ mâu thuẫn và nghi hoặc, bản thân thật sự rất muốn gặp Phong, tôi nhớ anh đến phát điên lên được thế nhưng cũng sợ rằng mình bị tử thần lừa gạt.

Lưỡng lự, tôi xoay người định hỏi tử thần một lần nữa thì hắn đã nhanh tay đẩy tôi vào trong. Quá bất ngờ, tôi cố vùng vẫy, vô tình nắm lấy chiếc áo choàng của hắn. Chiếc áo tuột khỏi người, để lộ ra gương mặt qua làn nước mờ ảo không thể nào nhìn rõ được. Bị mất đà, tôi ngã nhào, quơ loạn xạ vào không trung, chẳng ngờ hắn nắm lấy tay, kéo tôi vào lòng.

Đôi mắt tôi dán chặt vào gương mặt tử thần, vẫn như ngày nào, chỉ khác ở chỗ đôi mắt đã không còn màu nâu nồng ấm mà thay vào đó là màu mây xám ngắt những ngáy trời đổ mưa to. Nước từ trên cao chảy xuống làm mắt tôi nhoè đi, nước như bào mòn từng mảng từng mảng kí ức. Ngày tôi và hắn quen nhau, những buổi hẹn hò, những buổi rủ nhau nghịch mưa đến nỗi cả ngày hôm sau cả hai đều phát sốt, nhớ đến những lần giận hờn vu vơ, cảm giác quê quê khi làm huề, nhớ khi hắn nắm tay tôi và nói rằng: “Em là Mây, Mây bay lãng đãng trên nên trời, còn anh là gió, gió sẽ cuốn em vào yêu thương.” Từng thứ từng thứ một cứ hiện ra, nhoè dần mờ dần, rối biến mất như chưa từng xảy ra trong cuộc đời này. Tôi đã hiểu, qua cánh cổng này, tôi sẽ quên, còn hắn, hắn ở ngoài kia, hắn vẫn nhớ.

Chút hoài niệm vẫn còn lưu luyến nơi trí óc, tôi sẽ ôm anh dưới làn nước này cho đến khi nào tôi không còn nhớ được người tên Phong là ai. Tôi vùi đầu vào lồng ngực của tử thần, anh không thở, tôi không còn được nghe mùi cà phê thoang thoảng vờn trên tóc, cũng không còn nghe thấy nhịp đập của trái tim anh. Chỉ cảm nhận được rằng, có ai đó đang khóc, nước mắt anh rơi ướt khoé mi tôi.

 

-HẾT-