[Truyện ngắn] Cơn mưa hạ muộn màng | Aubrey [Chương 2]

 

 

Chương 2

 
Tôi vẫn đang ngủ trên giường khi Ryan ném những hòn đá nhỏ và sỏi vào cửa sổ phòng ngủ đánh thức tôi dậy. Điên tiết, tôi lăn ra khỏi giường và rớt cái bịch trên thảm trước khi dựng chân tay mình dậy khỏi sàn nhà. Nói thật là lúc đó trời vẫn còn tối, vậy mà tôi có thể nghe được giọng cậu, phấn khích hơn bao giờ hết, đang líu lo ở ngoài kia.

Loạng choạng đi qua căn phòng, tôi tiến đến cửa ban công mini phía trước, mở nó và bước ra ngoài. Giọng Ryan đập vào tôi trước khi cơn gió đêm mát mẻ ùa đến. “Chào buổi sáng!” Cậu hét lên, trông cậu đẹp huyền ảo hơn một chút bởi ánh trăng soi tỏ vóc dáng cậu và bởi cả nụ cười thân thuộc đang nở rộ trên gương mặt.

“Vẫn còn tối mà,” Tôi càu nhàu. “Về ngủ đi.” Tôi để cửa ban công mở, nhưng rồi lại quay trở vào trong rúc dưới những tấm chăn.

Tôi có thể nghe thấy cậu đang gào thét ở bên ngoài hòng dựng tôi dậy và khá chắc rằng cuối cùng cậu cũng sẽ đánh thức hàng xóm nếu tôi không ngăn cậu lại. “Dậy đi!” Cậu hét lên. “Hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời! Đi xem mặt trời mọc thôi nào!”

“Cho tớ năm phút nữa!” Tôi nài nỉ cậu, vùi đầu mình vào gối. “Làm ơn!”

Ryan cười, nhưng vẫn tiếp tục quấy phá tôi. “Thôi nào, nếu không Romeo sẽ tiếp tục ném đá vào cửa sổ nhà nàng cho tới khi nào trúng nàng thì thôi đấy.”

Tiếng cười khúc khích bật ra khỏi miệng khi tôi trở ra ban công. Hai khuỷu tay tựa vào lan can bằng kim loại, và đặt khuôn mặt mình lên hai lòng bàn tay, tôi nhòm xuống Ryan với vẻ thích thú. “Romeo á? Thật ư?” Tôi đùa. “Ở đâu vậy? Tớ chỉ thấy mỗi Juliet thôi.”

Mặc dù ánh sáng còn lờ mờ nhưng tôi vẫn có thể nhận ra vẻ mặt Ryan nhìn tôi, cái vẻ mặt khiến tôi buồn cười vì trông nó giống hệt như vẻ mặt của một đứa con gái đang phật lòng, biểu cảm hờn dỗi. “Được rồi. Được rồi.” Tôi càu nhàu. “Để tớ xỏ vội đồ vào rồi gặp cậu dưới đó trong năm phút nữa được chưa.”

Một cách mau lẹ, tôi vội vội vàng vàng mặc quần áo thừa của ông anh trai và chưa đầy năm phút tôi đã bay ra khỏi cửa trước.

Sau khi nói chuyện với nhau hôm đó, Ryan và tôi gặp mặt để ăn trưa vào vài ngày ít ỏi cuối cùng ở trường học. Hai tuần trôi qua kể từ khi kỳ nghỉ hè bắt đầu và cậu vẫn cứ vo ve quanh tôi như một chú ong.

Nói cách khác, cậu ấy giống một chú cún con đặt mông trên đống lửa, lúc nào cũng ăng ẳng về những chuyện như là đến khi nào cậu buộc tôi trở thành bạn mới của mình, đến khi nào cậu tự do sang nhà tôi chơi, đến khi nào cậu xâm lấn phòng của tôi vì cậu muốn xem nó trông như thế nào.

“Phòng cậu trông như thế nào vậy?” Cậu thỏ thẻ nói.

“Thì là phòng thôi,” Tôi trả lời, nhưng con trai dường như không thể chấp nhận được lời từ chối.

Có vẻ cậu muốn tôi cùng tham gia chuyến thám hiểm mùa hè này, và mặc dù vài việc trong số đó nghe có vẻ rất tuyệt, nhưng tôi vẫn có chút rùng mình khi phải thức sớm như vậy chỉ để ngắm mặt trời mọc.

Ryan cười khi nhìn thấy tôi. “Chim làm tổ trên đầu cậu à?” Cậu ấy nói về cái đầu rối bù của tôi. “Có trứng trong đó không?”

“Im miệng lại đi!” Tôi nói và nhảy vào trong chiếc xe mui trần tả tơi bố cậu mua cho khi cậu bước sang tuổi mười sáu hai tháng trước.

“Tớ không thể.” Cậu ấy đáp trong khi khởi động động cơ xe. “Tớ đã tự hứa với mình là kể từ bây giờ sẽ chỉ đưa ra những ý kiến trung thực, cậu nhớ chứ?”

Vâng, cậu ấy đã nói với tôi như thế.

Đó cũng là nguyên nhân khiến bạn bè xa lánh cậu. Hoá ra vì một trong những lý do để sống mà Ryan đã tìm ra là sống một cuộc sống không dối trá, nên cậu đã viết lên tất cả những gì cậu nghĩ về những người bạn của mình và bảo họ hãy ghi nhớ. Hình như là cậu đã gửi mail cho họ cùng một lúc và chỉ trong vòng vài giờ, họ cắt đứt liên lạc với cậu.

Tôi ngạc nhiên vì những người bị cậu xúc phạm đã không tụ tập nhau lại đánh cho cậu một trận khi cậu thú nhận lý do thực sự khiến không ai nói chuyện với cậu nữa, nhưng tôi tin rằng họ cũng có cùng cảm giác với tôi về Ryan.

Cậu ấy quá đẹp.

Đánh cậu ấy sẽ có cảm giác giống như đánh một cô gái – đúng là không công bằng chút nào.

Tôi thở dài và quay lưng lại với Ryan trong lúc cảm nhận làn gió đang luồn qua mái tóc. Đây là lần đầu tiên tôi đi xe mui trần và nó chẳng giống trong phim chút nào. Ngọn gió buổi sớm tinh mơ thổi chệch hướng, vai tôi sải ra, mái tóc đen đang tạo thành hình ngọn núi dốc đứng trước mặt tôi. Ryan cười và gọi tôi là khỉ đột suốt dọc đường đi đến Crescent View Hill, một vách đá giáp thị trấn chúng tôi.

Khi chúng tôi đến đó đã gần bốn giờ sáng và Ryan ngồi nói về việc sẽ viết bài hát cho một Cuộc thi tài năng giữa mùa hè được tổ chức tại Công viên thành phố hàng năm. Mặt trời vẫn chưa lên, nhưng bầu trời đã toả ánh sáng dịu nhẹ, màu đen mờ dần. Ryan ra khỏi xe và lấy từ cốp xe cây đàn ghi ta của cậu. Chúng tôi ngồi bên ngoài trên mui xe và cậu đánh một vài nốt cho tôi nghe.

“Không tệ chút nào. Tớ không biết là cậu có thể chơi ghi ta đấy.”

“Vậy ư?” Cậu mỉm cười. “Tớ muốn tham gia Cuộc thi tài năng nếu tớ có thể. Tớ chưa từng chơi ghi ta và hát trước mấy đứa bạn cũ bao giờ.”

“Sao thế? Cậu không giỏi nhất, nhưng cậu chơi cũng hay cơ mà.”

Cậu nhún vai. “Bởi vì tớ không phải là người giỏi nhất, giống như cậu nói đấy. Tớ chẳng xấu hổ vì mình không giỏi nhất, nhưng tớ không muốn mọi người thấy tớ đang cố gắng. Ngượng lắm. Ý tớ là nếu cậu nỗ lực hết sức làm việc gì đó để giỏi nó thì điều đó không hẳn đã là tuyệt vời.”

“Ý nghĩ buồn cười thật,” Tôi nói. “Cố gắng hết sức để đạt được một thứ nào đó là cảm giác tuyệt vời nhất, nhất là lúc thành công đến sau khi cậu bỏ ra tất cả nỗ lực mình có.”

“Tớ biết,” cậu nói. Cậu mỉm cười, duỗi thẳng chân ra trước mặt. “Đó là lý do tớ sẽ làm điều đó tại Cuộc thi tài năng vào mùa hè này. Tớ mắc bệnh sợ sân khấu lớn, bởi tớ cứ luôn lo lắng mọi người sẽ nghĩ về mình như thế nào, nhưng tớ muốn vượt qua nỗi sợ hãi đó. Tớ muốn trình diễn trên sân khấu ngay cả khi mọi người bắt đầu phản đối.

“Cậu đang cường điệu lên đấy,” Tôi nói và hếch mắt lên trước khi mỉm cười với cậu. “Cậu biết rằng tớ sẽ ở đó để cổ vũ cậu dù thế nào đi chăng nữa.”

Nụ cười đặc biệt nở rộ trên mặt cậu như một bông hoa hướng dương và bởi cái cách nhìn đó, cách nhìn mà đôi mắt cậu gần như to bằng kích thước của mặt trăng, tôi hiểu rằng cậu đang có một ý tưởng kỳ lạ trong đầu. “Muốn tớ dạy không?” Cậu hỏi, giơ cây đàn ghi ta lên.

“Không, không cần đâu.”

“Muốn tớ dạy cậu không?”

“Tớ nói rồi, tớ ổn mà.”

“Muốn tớ dạy cậu không?”

Đây chính xác là những gì tôi đã nói lúc trước. Ryan có xu hướng quấy rầy bạn đến chết cho tới khi nào bạn cho cậu ấy những gì cậu ấy muốn. “Vâng, tớ muốn học, Ryan,” tôi chán nản nói.

Cậu ấy nhanh chóng chỉ cho tôi tất cả những dây đàn và dạy tôi cách chơi một bài hát đơn giản những thứ mà tôi đã hoàn toàn thổi bay mất. Thậm chí tôi còn chẳng thể cầm cây ghi ta một cách chính xác nữa. “Đây, đáng lẽ phải ngồi đây. Thật khó để dạy cậu cầm và chơi đàn đúng cách nếu cậu ngồi như thế.” Cậu ấy dang rộng chân và ra hiệu cho tôi ngồi vào giữa.

Tôi lắc đầu. Sẽ ngượng ngịu lắm đây. Bình thường thì chuyện này vẫn ổn vì dẫu sao tôi cũng cảm thấy thoải mái khi ở gần mấy thằng con trai hơn là mấy đứa con gái, nhưng trường hợp với Ryan thì không phải lúc nào cũng như vậy. Không phải là tôi không thoải mái bên cạnh cậu ấy, bên cạnh ấy rất vui, nhưng có một cảm giác khác.

Tất cả những gì tôi biết là tôi sẽ ngồi đó mà không mất một giây suy nghĩ nào nếu là thằng con trai khác, không phải Ryan. Ryan khác chúng.

Tôi cứ có cảm giác bồn chồn kỳ lạ khi ở bên cạnh cậu.

Cậu cau mày, lấy cây đàn ghi ta từ trong tay tôi và dựng nó cạnh chiếc xe của cậu. Rồi cậu vòng tay ôm lấy bụng kéo tôi về phía một trong hai chân cậu và tôi nhận thấy mình đã ngồi vào chính xác cái chỗ cậu muốn tôi ngồi, ở giữa hai chân cậu. Cậu nhặt cây đàn ghi ta lên và để nó vào lòng tôi. Với đôi bàn tay cậu đặt trên đôi bàn tay tôi, chúng tôi cùng nhau chơi bản Itsy Bitsy Spider.

Khi cậu thả tôi ra khỏi vòng tay của mình, mặt trời đang trộm nhìn chúng tôi qua một chiếc cầu vồng rực rỡ bởi màu vàng, màu hồng, màu lam nhạt và màu tím. Ryan thở dài. “Tớ thật sự không thể đợi đến Cuộc thi tài năng, nhưng vấn đề là tớ phải viết một bài hát độc đáo để dự thi. Họ sẽ không cho phép tớ hát bài khác. Tớ có thể viết về cái gì bây giờ?”

“Cuộc sống thì sao?” Tôi gợi ý với một sự quan tâm nhẹ nhàng. “Sao cậu không viết về khám phá đáng tự hào của cậu về cuộc sống này?”

Cậu cười. “Đừng trêu tớ chỉ vì cậu lúc nào cũng biết được điều gì khiến cậu hạnh phúc. Tớ cần một ít thời gian để hiểu bản thân, vậy đó.” Cậu ngước nhìn bầu trời. Những sắc màu lúc này đang chuyển đổi, từ từ tạo ra một bức tranh ở đường chân trời. “Tớ thậm chí còn không biết làm sao để viết được một bài văn hay, tớ không thể viết nhạc được.”

“Chỉ cần để cho lời bài hát hiện ra trong đầu cậu.” Tôi gợi ý. “Quên đi nội dung bài hát. Chỉ cần gảy lên giai điệu được viết trong tim cậu và rồi lời bài hát sẽ hoà nhịp theo.”

“Cậu nói thì dễ rồi.”

Bình minh nở rộ, theo đó sắc cam-đỏ ấm áp đột ngột của bầu trời bao trùm lấy tôi. Những con chim non bị đánh thức kêu chiêm chiếp trong lúc mẹ chúng đi tìm thức ăn. Một cơn gió nhẹ nhàng trong lành thổi, lướt qua mái tóc rối vẫn chưa kịp chải của tôi. Ryan và tôi ngồi ở đó một hồi lâu chỉ để nhìn mặt trời mọc mà không nói với nhau tiếng nào.

“Giai điệu trong tim anh,” cậu bất ngờ thốt lên, với cây ghi ta vẫn ngay ngắn nằm trong lòng cậu. Cậu nhắm đôi mắt mình lại trong vài giây rồi mở ra và bắt đầu gảy lên những giai điệu hoài cổ. Sau đó cậu bắt đầu hát, giống như giọng hát của một thiên thần.

Anh sẽ không đòi hỏi em bất cứ điều gì
Chỉ cần em nắm lấy tay anh và chạy
Chỉ cần em nói một lời thôi
Anh sẽ làm bất cứ điều gì mình có thể
Bởi vì anh có thể làm bất cứ thứ gì
Nếu vì em dù phải lao xuống vách đá
Em yêu, anh sẽ làm bất cứ thứ gì
Bất cứ điều gì, miễn là vì em.

Hết chương 2

Để theo dõi đầy đủ các bạn nhấp vào tag late summer rain nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

 

 

[Truyện ngắn] Cơn mưa hạ muộn màng | Aubrey

con mua ha muon mang 1

 

 

 

Tên tác phẩm: Late summer rain

Tác giả: Aubrey

Thể loại: Hiện đại, tình cảm, cuộc sống

Người dịch: Cocluvboo

Tình trạng sáng tác: Đã hoàn thành

Độ dài: 11 chương

Giới thiệu

Lòng trắc ẩn là thứ đầu tiên khiến Dannie nói chuyện với cậu. Cô biết Ryan kể từ khi cô còn là một con nhóc, nhưng cậu luôn là một chàng trai nổi tiếng đáng ngưỡng mộ, còn cô thì lại luôn là một nàng tomboy chẳng thèm quan tâm đến việc có bạn bè. Điều đó thực kỳ lạ, cô đã nghĩ như vậy, tất cả những “đứa nổi tiếng”, những người đều đã từng một lần tôn sùng cậu, cũng không còn thừa thời gian để liếc nhìn cậu một cái nữa, ấy là thứ đã khiến cô ở bên cậu vào một ngày ý nghĩa và bắt đầu cuộc tình mà rốt cuộc sẽ chỉ đem lại cho cô đau đớn.

Truyện chỉ được đăng ở Kites và blog cá nhân, vui lòng không mang đi nơi khác.

Cuối cùng là chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

 

Mục lục

Chương 1 | Chương 2

[Truyện ngắn] Cơn mưa hạ muộn màng | Aubrey [Chương 1]

Chương 1

 

Suốt tuần học cuối cùng thứ hai trước khi nghỉ hè, Ryan Proud tuột dốc một cách đáng sợ, từ “nổi tiếng nhất” trở thành thứ gì đó tương đương với bệnh dịch đen. Không ai biết chính xác nguyên do, nhưng tất cả những đứa nổi tiếng* đều tránh xa cậu, và những học sinh khác thì làm theo một cách mong mỏi. Giờ trưa nào cậu cũng ngồi một mình – lúc nào cũng chỉ có một mình – với nguyên một chiếc bàn ăn trưa cùng những sở thích ngẫu hứng của cậu. Không ai dám nói chuyện với cậu – thậm chí cũng không ai dám bước gần cậu – lo ngại họ có thể bị lây bởi bất cứ thứ gì cậu đột nhiên nhiễm phải trong một sớm một chiều.

“Thật không công bằng khi cậu lại chiếm nguyên cái bàn,” Tôi nói trong lúc đặt khay cơm trưa của mình đối diện với cậu. Cậu đang mải mê viết lên một mảnh giấy kẻ dòng nhàu nát, phớt lờ ánh nhìn của mọi người trong căng tin.

Ryan giật nảy mình bởi giọng nói của tôi. Trước giờ tôi chưa từng nói chuyện với cậu, dù lúc nào tôi cũng thấy cậu xung quanh trường. Chúng tôi học cùng khối và học cùng lớp từ hồi tiểu học, nhưng cậu là “Mr. Nổi Tiếng”, hoàn toàn cuốn hút, còn tôi thì là một cô gái bình thường với một chiều cao trung bình, một cân nặng trung bình, một ngoại hình trung bình và lòng căm thù quá mức với diềm xếp nếp*, ren và màu hồng. Tôi không chắc cậu đã từng nhìn thấy tôi trước đó. “Cậu không sợ tớ sao?” Cậu hỏi, đôi mắt sáng long lanh ánh vẻ kinh ngạc .

“Tớ nên như vậy ư? Người cậu có rận à?” Tôi mỉa mai hỏi, và giương hai mắt lên. Ryan cười thầm, để lộ ra nụ cười hoàn hảo nổi tiếng của cậu. “Vậy làm tớ cười đi, cậu đã gây ra chuyện gì tồi tệ tới mức mấy đứa cậu biết từ hồi học mẫu giáo đẩy cậu ngã khỏi thanh khỉ* trong vòng chưa đầy một ngày?”

Cậu khẽ nhún vai. “Có thể là tớ đã làm… một số việc không tốt lắm. Nói… không tốt lắm nhưng lại là thật lòng,” cậu đáp, vẫn cười. Cậu nhanh chóng đổi chủ đề. “Tên cậu là Dannielle phải không?”

Tôi mỉm cười. “Dannie thôi. Mà sao cậu biết tên tớ vậy?” Cậu ấy cười – vẫn là nụ cười hồ hởi đó. “Chúng ta học chung lớp từ hồi tiểu học. Tớ thừa nhận là không biết gì về cậu, nhưng ít nhất tớ cũng phải biết tên cậu chứ.”

Tôi cắn một miếng sandwich và chỉ vào tờ giấy bị cậu ấy che mất một nửa dưới đôi tay to lớn và nam tính của mình. “Cậu đang viết gì thế?”

Cậu nhìn tôi với vẻ lo lắng và sau đó vò nát tờ giấy lại. “Chỉ là vài thứ tớ nghĩ trong đầu thôi.” Ryan ném cục giấy vo tròn nhắm vào một thùng rác gần đó, nhưng tôi đã kịp đưa tay lên đúng lúc và dễ dàng cướp được quả bóng từ trong không trung. Cậu ấy hoàn toàn không biết rằng tôi có thể hạ gục bất kỳ tên con trai ngu ngốc nào trong bất cứ môn thể thao nào, bất kể lúc nào, bất kể nơi nào. “Này! Đừng đọc. Cậu không nên đọc nó. Trả lại tớ!”

Cậu nhướn người lên. Cậu cao và thân thể cậu lơ lửng trên cái bàn, hai bàn tay cố giựt quả bóng nhàu nát trong tay tôi. “No.No.No.” Tôi trêu chọc bằng cái giọng điệu như đang hát. Quay lưng về phía cậu, tôi vuốt lại tờ giấy thô ráp. “Xem cậu viết bí mật gì vào đây nào. Mười điều muốn làm trong mùa hè này.” Tôi nhìn chằm chằm vào cậu với một nụ cười nhếch môi, nhướng chân mày lên và bắt đầu đọc liệt kê của cậu. “Điều thứ nhất: Ăn một lít kem.” Tôi cười, “Cậu đùa à? Cái thể loại danh sách gì vậy?”

Ryan bỏ cuộc và ngồi xuống; khum hai má của vào đôi bàn tay trong khi một cái bĩu môi nhanh chóng trưng ra trên mặt cậu ấy. “Tớ nghĩ là tớ sẽ để cậu đọc,” cậu nói như thể mình là người ban cho tôi ân huệ, “bởi vì tớ đã không nói chuyện với ai ngoài gia đình và thầy cô trong vòng một tuần rưỡi.”

Có một nỗi buồn thoáng qua trong đôi mắt cậu và tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc thương cảm. Ryan luôn là một đứa khá tử tế mặc dù bạn bè ở trường của cậu đều không tốt. Sự thật là cậu ấy không thích hợp với những đứa bình thường, những đứa luôn coi cậu là một chàng trai cuốn hút và lực lưỡng theo một cách đặc biệt. Mọi thứ về cậu đều hấp dẫn và tươi mới, tôi nhận ra mình đã bị cậu quyến rũ mặc dù trai đẹp là thứ mà tôi ít để tâm nhất. Tôi ghét màu hồng như thế nào thì tôi cũng ghét mấy thằng con trai có nước da hồng hào sinh ra từ gia cảnh của chúng nó nhiều như thế ấy. Chắc là vì tôi cảm thấy mình có phần nam tính khi ở gần chúng nó.

Từ khi tôi có thể ghi nhớ được, tôi đã bị gọi là “tomboy”. Trong khi mấy đứa con gái cùng trang lứa thích những chiếc váy công chúa hơn, tôi lại luẩn quẩn bên ông anh nướng bánh bùn và thách nhau ăn giun. Khi chúng bắt đầu son phấn và theo đuổi con trai, tôi lại dành thời gian của mình để chơi điện tử và làm việc bán thời gian để có tiền xem các trận đấu vật trên Pay Per Veiw*. Đó không giống như việc tôi đứng tè hay gì khác, là vì tôi chỉ thích sống một cuộc sống giản đơn và làm những điều mình thích bởi nó khiến tôi hạnh phúc.

Tôi tiếp tục đọc danh sách của cậu. “Điều hai: Tắm dưới thác nước. Điều 3: Tổ chức một cuộc thi ăn dưa hấu. Điều 4: Đi bơi với cá mập trắng lớn.” Tôi ngước lên và nhìn thấy cậu đang cười với mình.

“Tuyệt không? Tớ luôn muốn làm những việc này. Đây sẽ là những việc tuyệt vời nhất tớ từng làm.”

Tôi trao cho cậu một cái nhìn khó hiểu. “Điều năm: Thức dậy để nhìn thấy bình minh chứ không phải hoàng hôn. Điều sáu: Chơi ghi ta và hát trước đám đông. Điều bảy: Xem một trận mưa sao băng.” Tôi mỉm cười với ý định này. Tôi thích cái ý tưởng sẽ làm tất cả những việc ấy. Nó giống như một bài kiểm tra lòng can đảm, giống như làm bất cứ việc gì trái tim bạn muốn mà không cần sự ưng thuận của bất kỳ ai. Có cảm giác như đây là lần Ryan không quan tâm đến người khác sẽ nghĩ gì nếu cậu đột nhiên nhồi gương mặt điển trai của mình xuống bồn cầu. “Sao cậu lại viết những thứ này?”

Ryan nhún vai trong khi luồn bàn tay lơ đễnh qua mớ tóc vàng rối của cậu. “Tớ chưa bao giờ nhận ra cuộc sống có ý nghĩ gì đối với mình cho đến những tuần gần đây. Ý tớ là, tớ cứ luôn bị dính vào những chuyện vớ vẩn. Nếu không, thì lại là những chuyện như “Cậu đã nghe tin ‘Kim ngủ với Jared’ chưa, cậu có nghe tin Finn bắt cá hai tay… bla bla?” Tớ muốn nói là tớ có thật sự quan tâm đến những chuyện đó hay không?” Cậu ấy thở dài thật to và lại nhún vai nhưng lần này giống như cậu đang trút ra một cách rất nặng nề. “Giờ thì tớ không có bạn, tớ đã dành nhiều rất thời gian để nghĩ về… tớ. Tớ muốn làm việc gì đó đáng nhớ, một việc gì đó khó quên trong mùa hè này để đánh dấu sự nhận thức của tớ với… cuộc đời.

“Tớ thích nó,” Tôi khuyến khích nói. “Chuyện này có vẻ rất hay!” Tôi tiếp tục đọc xuống dưới, háo hức tìm ra vài tiết mục cuối cùng trong danh sách những việc làm trong mùa hè của cậu. “Điều tám: Gửi một thông điệp trong chai. Điều chín: Tặng mẹ một bó hồng và nói rằng tôi yêu mẹ. Điều mười…” Tôi dừng lại. Ryan đã xoá mất việc cuối cùng và tất cả những gì còn lại là vết hằn trên trang giấy. Nhưng nó vẫn có thể đọc được mặc dù dấu bút chì đã mất.

“Đấy,” Cậu nói. “Có muốn thỉnh thoảng nhập hội thám hiểm của tớ không?” Cậu chộp lấy một góc tờ giấy và kéo nhưng tôi giữ chặt nó trong tay. Ryan không có vẻ gì là xấu hổ với điều số mười, nhưng đó là một cái nhìn khác – cái nhìn mà tôi không thể hiểu hết được.

“Điều 10,” Tôi nói, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu. “Yêu ư?”

-Hết chương 1-

 

Chú thích

*Những đứa trẻ nổi tiếng (popular kids): Đặc trưng bởi sự giàu có, phong cách thời trang, “những đứa trẻ/thiếu niên nổi tiếng” thay đổi từ trường này qua trường khác. Tuỳ thuộc vào trường bạn đến, có thể là thông minh, thông minh nhưng trầm tính, hoặc chỉ là một kẻ ngốc hết sức. Hầu hết trong số họ đều tổ chức/tham dự những bữa tiệc hoành tráng trong thành phố, hẹn hò với các cô nàng/anh chàng nóng bỏng nhất, mặc những bộ quần áo đáng ghen tị nhất.

*Diềm xếp nếp: vì mình không biết giải thích thế nào nên các bạn xem ảnh tạm vậy T^T

*Thank khỉ (monkey bars): khung sắt hoặc gỗ dành cho trẻ em chơi trò trèo leo.

*Pay Per Veiw: Đây là một phương thức trong lĩnh vực truyền hình có trả tiền (PayTV). Nó có nghĩa là xem gì trả nấy. Với Pay per view, bạn chỉ trả tiền cho chương trình cụ thể mà bạn xem. Có thể hiểu gần đúng hình thức này giống như là trả tiền theo dung lượng hay nội dung.

 

[Tiểu thuyết] Must Date The Playboy | Imma Delos Santos [Chương 7]

Chương 7: Nụ hôn?

 

Chúng tôi đến một trong số những nhà hàng ở khu phố Meatpacking. Tôi chưa bao giờ đến đây trước khi cân nhắc quá trình cư trú dài hạn của mình ở “Quả táo lớn”*. Zach rất biết cách gây ấn tượng trước một cô gái. Tôi công nhận điều đó, xét việc hắn ta đã hẹn hò với một đám con gái, hắn chắn chắn biết những thủ đoạn này.

Quả táo lớn* (Big Apple): là tên gọi khác của thành phố New York.

Chúng tôi hướng vào trong và một người phục vụ tiến đến gần, dẫn chúng tôi vào chỗ của mình. Cô chào, đưa cho chúng tôi menu và ấy là lúc tôi nhận ra có điều gì đó. Cô ta nói chuyện với Zach một cách nhẹ nhàng, cười khúc khích mỗi khi Zach gọi món cho chúng tôi. Tiếp tục tục hành động theo kiểu vén mái tóc mình ra đằng sau tai và chớp chớp hàng mi. Là đang tán tỉnh đấy!

Zach mặt khác đang bận chọn món. Hắn biết rất rõ về những món ở đây. Tôi tự hỏi liệu hắn có biết cô phục vụ bàn đang tán tỉnh mình không. Sau khi hắn gọi món xong, cô phục vụ nháy mắt với hắn và nhìn tôi với một gương mặt nham hiểm. Khi cô ta hoàn toàn biến mất, tôi khúc khích cười.

“Có chuyện gì vui vậy?” Zach hỏi.

“Không có gì. Em chỉ thấy nó rất buồn cười.” Tôi trả lời với sự thích thú.

“Tại sao? Cầu xin em đấy, nói đi!” Hắn yêu cầu.

“Chỉ là em thấy nó rất hài, cô hầu bàn đang tán tỉnh anh và anh thì hành động giống như thể chẳng có gì cả và cứ tiếp tục như vậy. Thậm chí cô ấy còn chớp mắt với anh. Tuyệt vọng làm sao!

Hắn tựa vào bàn và nhìn tôi. “Em không giận sao?”

“Em á? Giận ư? Tại sao? Rất thú vị mà.” Tôi đáp.

Giờ thì đến lượt hắn cười. “Em đúng là lạ lùng Tori. Đa số bạn gái của anh đều giận dữ mỗi lần Natalie làm điều đó.”

Vậy là cô phục vụ cũng có một cái tên. Tôi cược là hắn thường xuyên đến đây và luôn luôn đến cùng với mấy cô bạn gái cũ của mình. Một tên đáng ghét. Có phải thật sự là hắn đang tuyệt vọng khi cố làm cho tôi phát ghen? “Không có lý do gì để làm việc điên khùng đó cả. Vả lại, cô phục vụ rõ là đang ghen tị vì không được ngồi trong chiếc ghế này.” Tôi cho hắn biết một cách bình tĩnh.

“Em rất thú vị, Tori. Anh thường không làm sai đâu. Anh đoán đây sẽ là một trong những quyết định mà anh không bao giờ hối hận.” Hắn ta nói trong khi toe toét cười với tôi. Trái tim tôi đập dồn dập. Tại sao tôi luôn có cảm giác này mỗi khi hắn nói những lời tốt đẹp về mình? Thậm chí tôi còn chẳng thích hắn. Tôi quay đi và cảm thấy đôi má mình đang nóng dần.

“Em đang ngượng à?” Hắn ta trêu.

Tại sao lúc nào hắn cũng tự phụ vậy chứ! “Không, em không có. Tại sao em phải làm thế? Anh làm ơn đi.” Tôi vặn lại. Tôi không thể nhìn hắn ta.

“Zach? Có phải anh không? Vâng đúng anh rồi! Anh vẫn đẹp trai như mọi khi.” Khi nghe điều này, tôi ngước nhìn và bắt gặp một cô gái tuyệt đẹp đang đứng cạnh Zach. Cô ấy cao ráo, tóc vàng và có một thân hình như siêu mẫu. Tôi tự hỏi cô ấy có phải là một trong số bạn gái cũ của Zach. Và nếu đã làm như thế, hắn ta bị mất trí hay sao? Chơi đùa và làm tổn thương trái tim cô gái này! Hắn ta nghĩ gì vậy? Tôi tò mò những người còn lại trong số đó trông có ổn như vậy không.

“Stella? Em làm gì ở đây vậy?” Zach hỏi với giọng ngạc nhiên. Tôi ngoảnh mặt đi và tiếp tục yên lặng để họ không còn nhận ra tôi đang ở đây.

“Em đang dùng bữa trưa tại cái bàn đằng kia, em chỉ có một mình, ngồi cùng em chứ? Chúng ta đã lâu rồi không gặp.” Cô ấy đề nghị. Tuyệt, quá tuyệt vời. Một cô gái xinh đẹp như thế, ai dám trả lời không chứ? Tôi đoán là tôi sẽ ăn ở đây một mình. Tôi thì là ai mà lại nói cô phục vụ bàn tuyệt vọng chứ?

“Anh xin lỗi Stella, có lẽ là để lần sau. Anh đang ở đây với cô gái của mình. Nhân tiện đây là bạn gái của anh, Vitoria Peige.” Zach giới thiệu. Tôi đã bị sốc, có phải hắn ta vừa… và giờ họ chằm chằm nhìn tôi.

“Anh có bạn gái mới?” Cô ta cộc cằn hỏi. “Trước giờ anh có bao giờ giới thiệu cô gái nào là bạn gái của mình đâu.” Cô ta nói thêm. Cô chăm chú nhìn tôi và sau đó nhướng mày trái lên. Chuyện này nghĩa là sao?

“Chào.” Tôi chào và nở nụ cười yếu ớt. Cô ta quay mặt đi và hướng sự chú ý của mình trở lại Zach.

“Chỉ cần hứa với em là anh sẽ gặp em sớm được chứ? Chào anh.” Cô nghiêng người đến gần Zach và trao cho hắn một nụ hôn trên má. Ngay lập tức cô nhìn về hướng của tôi với một gương mặt nghiêm trọng nhưng tôi vẫn đáp lại với nụ cười và sau đó cô ta bỏ đi.

“Thôi nào! Em vẫn cười được ư? Sau… chuyện đó?” Zach rõ ràng đang cáu.

“Sao em phải tức chứ? Em nghĩ anh đâu cần một cô bạn gái hay cằn nhằn.” Tôi vặn lại hắn với một giọng thản nhiên.

“Có điều gì đó không ổn với óc khôi hài của em. Anh bắt đầu nghĩ rằng em không thức sự thích anh chút nào.”

Và đây không phải là dấu hiệu tốt. Có lẽ tôi phải nhiệt tình hơn một chút. Hắn có thể nhận ra rằng tôi chỉ giả vờ. “Xem nào Zach. Việc anh giới thiệu em là bạn gái của mình đủ để em bình tĩnh. Với em, đó giống như một cú tát dành cho cô ấy. Anh có thấy cách cô ấy nhìn khi anh nói em là bạn gái của anh?” Tôi chỉ mong sao hắn sẽ chấp nhận.

Có một khoảng lặng nhưng sau đó hắn ta dịu đi. “Thôi đủ rồi. Có thể là chỉ vì anh không quen với kiểu phản ứng đó.”

“Em đã nói là em khác biệt mà.” Tôi tươi cười. Hừ, thật là gay go!

Thế là món ăn của chúng tôi cuối cùng cũng được dọn ra. Tốt, tôi sắp chết đói luôn rồi. Khi người phục vụ bàn tiết lộ món của tôi, đó chỉ là một vườn salad! Tại sao Zach lại gọi salad cho tôi?

“Xin lỗi. Tôi nghĩ có một sự hiểu lầm ở đây, và không phải là tôi không thích salad, hãy tin tôi nó trông ngon, nhưng tôi nghĩ mình thích bít tết với một phần mỳ Ý trong sốt cà chua và tỏi hơn. Cảm ơn.” Tôi nói một cách nhã nhặn và đưa phần salad cho người bồi bàn. Anh ta lịch sự gật đầu và rời đi.

“Em đang gọi cái gì vậy?” Zach ngạc nhiên hỏi.

“Bít tết và mỳ Ý. Thì sao?”

“Một cô gái vứt đi salad để chọn bít tết và mỳ Ý ư? Em không sợ bị béo sao?” Zach hiếu kỳ hỏi.

Có điều gì đó trong những lời nói của hắn khiến tôi thống khổ. Kẻ này thật khó tin! “Một cô gái ăn bít tết và mì Ý thì có gì sai? Em đói đến phát điên! Đã quá giờ cho bữa trưa và em chẳng ăn thứ gì vào bữa sáng. Tại sao em phải bắt mình nhịn đói khi em có tiền để mua những thức ăn tươm tất? Và xin cho anh biết, em không béo, em đẹp hoàn hảo.”

Im lặng một chút và sau đó đột nhiên Zach bắt đầu cười phá lên, kéo sự chú ý của những người khác về phía chúng tôi.

“Đừng cười quá lớn Zach! Mọi người đang chăm chăm nhìn kìa.” Tôi thì thầm.

Hắn lau nước ở trên mắt trước khi quay sang tôi. “Em rất thú vị. Em tự hào về điều đó lắm sao? Em thật sự rất thú vị khi ở bên và… bình thường.”

“Và bình thường có nghĩa là gì?” Tôi tò mò hỏi.

“Bình thường. Em không giống những cô gái khác anh đã từng hẹn hò. Họ nhịn ăn đến chết. Cứ nói với anh rằng họ béo. Cố gắng quyến rũ anh với những câu chuyện và thành tích lặt vặt của họ. Anh ghét nhựng cô gái giả tạo đó. Nhưng em, em khác. Em không màng đến việc người khác có thể sẽ nghĩ gì về em hay hành động của em. Đó là điều bình thường và anh thích nó. Anh rất vui lòng với buổi hẹn ngày hôm nay.”

Có phải hắn vừa nói hắn thích tôi? Chà, hắn không nói thẳng ra nhưng hắn vẫn nói từ thích phải không? Tôi không thể không mỉm cười với hắn. Hắn thực sự rất thú vị. Người mà tôi ăn trưa cùng ngay lúc này thực sự khác cái kẻ bị các cô gái vây quanh mà tôi vẫn thường thấy trong căn tin, và cả những gì tôi luôn luôn nghe được từ tin đồn. Có phải đây là một trong những nước cờ của hắn ta? Tôi không biết. Tôi thật sự hoang mang.

“Chắc rồi em thực sự bình thường.” Đó là những từ duy nhất tôi có thể nghĩ được.

Món ăn của tôi cuối cùng cũng đến, chúng tôi bắt đầu ăn và nói chuyện về một số thứ như là sở thích hay công việc. Khi chúng tôi ăn xong, hắn trả tiền cho bữa ăn và chúng tôi tiến về phía xe ô tô của hắn. Hắn mở cửa cho tôi.

Tôi đã phát hiện ra được rất nhiều điều về Zach vào lần hẹn hò này. Hắn có thể vừa là một kẻ vênh váo và vừa là một quý ông lịch sự cùng một lúc. Hắn có thể hoàn toàn là một con người khác. Hắn cũng không quá tồi tệ.

“Cho đến lúc này em thấy ngày hôm nay thế nào?” Hắn hỏi trong khi bắt đầu lái xe.

“Em no nê rồi. Cảm ơn vì bữa ăn. Dù sao đi nữa cũng rất vui. Cảm ơn anh.” Tôi toàn tâm toàn ý trả lời.

“Anh cũng vui. Mặc dù đây nên là chuyện đầu tiên chúng ta làm trước khi em yêu cầu anh trở thành bạn trai của em phải không?” Hắn chọc.

Tôi cắn môi dưới của mình. Tôi cảm thấy xấy hổ về những gì hắn vừa nói. “Em biết mà. Cái gì xong thì cũng xong. Không quay đầu trở lại.” Tôi lắp bắp. Điều này thực khó xử. Một cô gái thổ lộ với một chàng trai trước khi hiểu về anh ta? Thực sự cực kỳ xấu hổ! Dù sao đi nữa, chúng tôi càng bên nhau sớm thì kế hoạch càng được tiến hành tốt.

Cuối cùng chúng tôi cũng về đến căn hộ của tôi. Hắn nhìn tôi và bước lại gần. Chờ đã, có phải hắn đang trông đợi một nụ hôn. Tôi vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện đó!

“Này Tori, cảm ơn em vì hôm nay. Không đùa đâu, anh thật sự rất thích. Chúng ta sẽ lại làm điều đó lần nữa trong thời gian tới được chứ?” Hắn ta đề nghị. Vậy là hắn không định sẽ hôn tôi. Tôi đã nghĩ trong một giây rằng hắn sẽ hôn tôi và tôi thật sự lúng túng.

“Em thực sự vui Zach. Thật lòng cảm ơn rất nhiều.” Tôi bước đến gần và hôn lên má hắn. Tôi vừa làm gì vậy nhỉ? Có phải tôi đã bắt đầu một nụ hôn? Sau khi nhận ta những gì mình đã làm tôi chỉ mỉm cười với hắn, vội vã ra khỏi ô tô và hướng vào trong toà nhà có căn hộ của mình.

Tôi cố gắng khiến mỗi giây thần kinh trong cơ thể mình bình tĩnh trở lại. Tại sao một cô gái lại có ham muốn hôn lên má chàng trai một cách vô tình. Zach sẽ nghĩ gì? Hắn sẽ lại tự mãn và kiêu ngạo, hắn có thể sẽ nghĩ rằng tôi đang yêu hắn tha thiết.

Tôi là người đã thổ lộ với hắn ta và tệ nhất trong tất cả, tôi là người bắt đầu nụ hôn.

-Hết chương 7-

[Tiểu thuyết] Must Date The Play Boy | Imma Delos Santos [Chương 1]

Chương 1: Chàng Playboy

~ Một ngày trước khi thổ lộ ~

 

Hôm nay là một ngày thứ ba bình thường ở căn tin khi tôi đang thích thú đọc sách, quyển Bước ngoặt đáng nhớ của Nicholas Sparks. Trường của chúng tôi được coi là một ngôi trường tư nhân có danh thế nhất ở thành phố New York. Ngôi trường này được biết đến bởi nó chỉ dành riêng cho con trai và con gái của những người giàu có nổi tiếng.

Bạn có thể tưởng tượng ra phần nào cái cách sống mà tôi chịu đựng mỗi ngày tại nơi đây; những tên bắt nạt, những kẻ ham mê địa vị xã hội, những kẻ đâm sau lưng người khác cùng những nhân vật nổi tiếng, và bạn biết đấy, về cái khung cảnh của một ngôi trường trung học điển hình, chẳng hạn như Gossip Girl này, trừ việc đây không phải là phim truyền hình. Ngồi cạnh tôi bây giờ là cô bạn duy nhất và thân nhất của tôi, Chloe.

Charlotte Loise, còn được biết đến với cái tên Chloe, là con gái của một trong những nhà thiết kế thời trang nổi tiếng nhất thế giới. Tôi muốn nhấn mạnh rằng Chloe là cô gái được yêu thích nhất và xinh đẹp nhất tại ngôi trường này. Cậu ấy có sức cuốn hút, duyên dáng, tài năng, vô tư và rất ư là sành điệu. Không có gì đáng ngạc nhiên khi tất cả các chàng trai ở trường đều muốn được hẹn hò cùng cậu ấy, không kể đến người mẫu và những nhân vật danh tiếng bên ngoài trường học.

Chloe là người bạn chân thật. Cậu ấy luôn luôn để ý đến tôi. Cậu ấy dạy tôi trở nên mạnh mẽ, biết kháng cự khi cần thiết và làm sao để trở thành một cô gái thật sự hấp dẫn. Dù tôi đã cố thử nghe theo lời cậu ấy, nhưng tôi vẫn không thể trở nên như vậy được. Tôi khác. Tôi là một cô gái rụt rè, hay giấu mình sau những quyển sách. Thậm chí tôi còn không có nổi một cuộc nói chuyện dài với các chàng trai, à ngoại trừ Nathan, và tôi là một “Quý cô đạo đức”. Tôi luôn luôn tuân thủ theo đúng quy định, ngay cả khi đó là việc mặc đồng phục một cách khuôn phép.

Thế đấy, tất cả những cô gái ở trường chúng tôi đều vận đồng phục một cách thời trang nhất. Đa số họ làm cho chiếc áo sơ mi ngắn hơn, thay những chiếc nơ bằng cà vạt và nới lỏng áo pô lô. Dĩ nhiên, bọn họ đều bắt chước Chloe, nổi tiếng là người tiên phong trong xu hướng thời trang.

Mọi người đều kì vọng tôi sẽ giống Chloe, rằng tôi nên hành hộng và ăn mặc như cậu ấy chỉ bởi chúng tôi là bạn thân, nhưng tôi lại nghĩ mình và cậu ấy đối lập nhau. Tôi buồn tẻ, dè dặt và nhạt nhẽo. Điểm chung duy nhất của chúng tôi chính là cả hai đều giàu có.

Nhưng cho dù Chloe nhận được sự chú ý còn tôi nhận được sự thương hại, thật sự tôi vẫn không bận tâm tới điều đó. Cậu ấy còn hơn cả một người bạn tuyệt vời nhất, giống như một người chị, và tôi chưa bao giờ ganh tị với cậu ấy. Cậu ấy thật sự xứng đáng với những gì cậu ấy có ở hiện tại, và tôi không muốn đánh cắp ánh đèn sân khấu từ cậu ấy.

Chloe luôn sẵn lòng ở bên cạnh tôi. Khiến tôi giống như một em gái bé bỏng luôn cần được bảo vệ và chăm sóc. Tôi vẫn nhớ cái ngày chúng tôi trở thành bạn bè của nhau.

Khi chúng tôi học lớp 9, những kẻ ngang tàng ích kỉ đã nhắm vào tôi, nói học sinh khóa trên thì đúng hơn. Vì ở trường không có bất cứ đứa trẻ bình thường nào, nên học trò thông minh luôn luôn bị đem ra ức hiếp. Nhưng may mắn thay, nhờ có Chloe, cậu ấy đã cứu thoát tôi khỏi những cô nàng ích kỷ kia và quyết định tôi phải dính chặt với cậu ấy để không ai có thể bắt nạt tôi. Kể từ ngày ấy, không ai làm những chuyện như thế với tôi nữa.

Tôi nợ Chloe mọi thứ, nếu không có cậu ấy, tôi vẫn đơn độc và chẳng có ai để truyện trò. Để đền đáp, tôi hứa sẽ làm tất cả mọi thứ để khiến cậu ấy hạnh phúc và hài lòng, ngay cả khi đó là những ý tưởng xuẩn ngốc và khập khiễng nhất.

“Cậu trông thật hạnh phúc.” Tôi nhận ra Chloe đang cười khúc khích trong khi đọc thứ gì đó trên điện thoại của cậu ấy.

“Ừ, là Greg. Tụi mình đang hẹn hò.” Cậu ấy trả lời một cách niềm nở.

Greg Tailer là một người mẫu và cũng là bạn trai của Chloe. Họ quen nhau được ba tuần. Và tôi có thể đoán được rằng cậu ấy thực sự hạnh phúc với anh ta. Tôi chỉ mong rằng mối tình này không kết thúc như những lần trước. Tôi thật sự rất không thích khi các chàng trai rời bỏ cậu ấy mà không có lấy một nguyên do tử tế.

“Được rồi, cậu luôn đắm chìm trong hò hẹn, đúng chứ? Không nói đến chuyện lúc nào cũng cúp học chung với anh ta. Lần này có điều gì khác?”. Tôi tò mò thắc mắc.

“Tình yêu sẽ khiến cậu làm nên những điều mà cậu đã chẳng bao giờ nghĩ rằng có thể Tori ạ.” Cậu ấy trả lời với đôi mắt chứa những tia sáng.

“Cậu lấy nó từ bài hát ra phải không? C’mon Chloe, học sinh cúp học vì rất nhiều lý do nhưng tình yêu ư? Thôi cho mình xin.” Tôi kết thúc với tiếng cười.

“Này, thôi gắt gỏng đi, giá mà cậu làm theo những gì tớ dạy thì tình yêu sẽ đến cầu xin dưới chân cậu cho xem.” Cậu ấy nói khoác. “Tiếng gọi tình yêu, chàng hoàng tử quyến rũ của cậu đang đến đây.” Chloe nói trong khi chỉ trỏ ai đó phía sau lưng tôi với đôi môi cậu ấy. Khi nhìn lại tôi trông thấy cậu bạn, Nathan, cậu ấy đang hướng về phía chúng tôi.

Nathan Hemmington là con trai của hai bác sĩ nổi tiếng khắp đất nước. Họ sở hữu rất nhiều bệnh viện được đánh giá cao trên toàn thế giới. Song thân của cậu ấy là nhà tim học và là nhà chỉnh hình học, cả hai đều là những bác sĩ có thu nhập cao nhất theo tờ báo Forbes Magazine.

“Chào buổi sáng, các quý cô. Tôi có thể nhập hội không?” Nathan nói theo phong cách quý ông.

“Chắc chắn rồi cưng, nhưng chắc là mình phải đi đây, vậy nên phiền cậu chăm nom người thừa kế khách sạn này nếu cậu có thể.” Chloe trả lời. Và ngay lập tức sau đó cậu ấy rời đi với nụ cười tươi trên mặt. Ồ, cậu thấy thực sự rất hào hứng khi gặp Greg.

“Xin chào người thừa kế khách sạn.” Nathan đội ngột cúi đầu.

“Đừng gọi tớ như vậy. Tớ không thoải mái với cái tên gọi đó.” Tôi nói với giọng vờ như tức giận.

“Như cô muốn thưa quý cô của tôi.” Cậu ấy nhanh chóng chiều theo rồi cả hai đều thì thầm cười.

Nathan là bạn thuở bé của Chloe và sau sự kiện cứu-vớt-khỏi-sự-ức-hiếp, chúng tôi cũng trở thành bạn của nhau, những người bạn thân thiết. Cậu ấy là người tốt bụng, chín chắn, dũng cảm và rất nổi tiếng với những cô gái và còn… tôi cũng có cảm giác với cậu ấy. Tôi không có ý sẽ thổ lộ tình cảm này cho cậu ấy bởi vì tôi biết và có thể đoán được rằng cậu ấy thật sự rất thích Chloe.

Những người bạn thời thơ ấu luôn lớn lên bên nhau, đúng thế nhỉ? Cậu ấy chăm sóc tôi là vì Chloe bảo vậy. Một anh chàng tốt bụng làm sao. Tôi mong Chloe sẽ xem cậu ấy hơn cả một người bạn đơn thuần, nhưng nghĩ về chuyện ấy khiến tôi cảm thấy chẳng dễ dàng gì.

“Chloe trông có vẻ hạnh phúc, phải không?” Nathan thắc mắc.

“Ừ, cậu ấy nghỉ học để gặp Greg.” Tôi thốt ra một cách vô thức. Tội nghiệp cậu ấy, tôi biết cậu đang tổn thương. Nhìn thấy người mình thương yêu ở trong vòng tay của một người con trai khác. Một câu lỡ lời thật ngốc nghếch.

“Ừ, tớ chỉ mong sao sẽ không kết thúc như những lần khác. Mong rằng sẽ không có ai xen vào nữa.”

“Ý cậu là sao, “nữa” ư?”. Tôi tra hỏi.

Cậu ấy thay đổi chỗ ngồi và thầm thì. “Có một ai đó đứng sau tất cả những người chia tay với Chloe.”

“Sao? Ai cơ chứ?”. Tôi hét lên. Và tiếng hét đó gây sự chú ý của tất cả những ai đang ở trong căn tin.

Nathan trông kinh ngạc vì tiếng hét lớn của tôi, rồi cậu ấy bịt miệng tôi lại. ”Nói nhỏ thôi. Không ai biết việc này cả. Tớ sẽ kể cho cậu nghe nhưng cậu phải hứa với tớ một điều, cậu không được nói lại với bất kì ai, đặc biệt là Chloe. Hiểu chưa?” Cậu ấy khẩn cầu một cách nghiêm trọng. Tôi nuốt vào và gật đầu đồng ý.

“Tớ biết là cậu cũng tự hỏi tại sao những chàng trai mà Chloe hẹn hò luôn luôn chia tay với cậu ấy. Thế đấy, đó là bởi vì có người chơi xấu. Tớ đã điều tra chuyện này rất lâu rồi và cuối cùng đi tới kết luận.” Cậu ấy tuyên bố một cách tự hào.

Lẽ dĩ nhiên cậu ấy sẽ làm như vậy. Cậu ấy luôn lo lắng cho Chloe, và tôi cũng vậy. Nhưng cậu ấy tỏ ra sốt sắng hơn tôi, cậu ấy không thể chịu đựng được cảnh Chloe khóc vì những chuyện đó. Tôi chỉ mong rằng Chloe sẽ cùng với cậu ấy, trông họ thật hoàn hảo, ôi cảm giác đau đớn lại ùa về lần nữa.

“Người đó là ai? Một kẻ bám đuôi lén lút? Hay là người bị bệnh tâm thần? Ai là kẻ âm mưu?” Tôi hỏi một cách hăm hở.

“Anh ta không phải là người bình thường. Anh ta là học sinh nổi tiếng nhất trong trường. Cậu đoán được không?”. Cậu ấy hỏi. Không cần phải đoán, ai cũng biết người nổi tiếng nhất và quyền lực nhất trong ngôi trường này.

Đó chính là Zachary Anderson, con trai của một trong những người có sức ảnh hưởng nhất trên thế giới. Họ sở hữu một trong những ngân hàng lớn nhất trên đất nước này, hàng tá trung tâm mua sắm, và là đối thủ đáng gờm với bố tôi trong ngành khách sạn, nhưng chúng tôi tuyệt đối hơn về mảng này. Zach còn được xem là chàng trai cuốn hút nhất trong trường. Hắn ta tài năng, mê thể thao, hướng ngoại, quyền lực, hợp thời nhưng lại là một chàng trai bảo thủ.  Nhưng tôi vẫn không hiểu vì sao hắn lại làm vậy với Chloe.

“Chắc chắn là Zachary Anderson rồi.” Tôi vừa trả lời vừa nghiến răng giận dữ. “Nhưng vì sao anh ta làm vậy?”. Tôi hỏi thêm.

“Ừ, cậu nói đúng. Đó chính là Zach. Nhưng vì cậu không biết Zach, Chloe và tớ là bạn bè hồi còn nhỏ.” Tôi há hốc mồm kinh ngạc trước những gì mình nghe được. Tôi không thể tin được chuyện này! Các cậu ấy từng làm bạn với loại người như thế sao? Thật không tưởng!

Sau đó cậu ấy tiếp tục: “Zach và tớ dốc lòng bảo vệ Chloe, cậu ấy giống như em gái chúng tớ vậy.” Nhưng Zach làm hơn quá, anh ta đối xử với Chloe giống nhưng một vật chiếm hữu của anh ta vậy. Năm học lớp tám, Zach phát hiện ra Chloe có cảm tình với một cậu trai nổi tiếng. Và họ yêu nhau. Nhưng Zach đã không vui vẻ gì khi nghe chuyện đó. Anh ta đe dọa cậu trai kia rằng nếu cậu ta không chia tay Chloe, anh ta cam đoan rằng bố cậu ta sẽ mất việc. Cậu trai kia rất sợ hãi nên đã làm những việc mà Zach yêu cầu. Chloe biết được và căm ghét Zach kể từ ngày hôm đó. Đó chính là lý do chúng tớ không giao du với anh ta nữa. Cậu không biết được chuyện đó bởi vì chúng ta gặp nhau vào lớp chín và Chloe không muốn nhắc lại chuyện đó thêm một lần nào nữa.

“Nhưng đó là chuyện của nhiều năm về trước. Cậu định nói là anh ta luôn luôn làm những việc như vậy ư?” Tôi hỏi một cách hồ nghi.

“Về cơ bản thì đó là điều khiến tớ khám phá ra. Như tớ nhắc đến, tớ đã điều tra chuyện này. Lúc đầu tớ cũng không muốn tin Zach đứng đằng sau tất cả những cuộc tình thất bại, tớ nghĩ rằng lúc Chloe ghét anh ta; anh ta sẽ để cô ấy được yên. Cũng có thể chỉ là anh ta yêu cậu ấy quá nhiều, đó là lý do anh ta vẫn làm chuyện đó cho đến bây giờ. Nhớ Jeremy không?”

“Nhớ chứ, là bạn trai của Chloe năm ngoái. Họ hẹn hò trong hai tháng và trông họ có vẻ hạnh phúc.” Tôi trả lời ngay.

“Ừ. Cậu có biết tớ tình cờ gặp được anh ta hai tuần trước và hỏi anh ta lý do của cuộc chia tay. Phải mất rất nhiều lần đe dọa và công kích cho tới cuối cùng anh ta cũng kiệt sức. Anh ta nói với tớ rằng nếu anh ta không chia tay Chloe, tập đoàn Anderson sẽ rút tất cả cổ phiếu của mình trong việc làm ăn giữa hai bên và rời công ty của họ với con số 0.”

“Một kẻ điên rồ! Sao anh ta có thể làm vậy? Bọn họ trông rất hạnh phúc cơ mà. Anh ta nghĩ mình là cái quái gì? Anh ta không phải là thượng đế!” Tôi thốt lên trong cơn giận dữ.

“Bình tĩnh nào Tori, nhớ rằng không có ai biết chuyện này. Xin cậu đừng nói với Chloe hay đối đầu với Zach. Điều đó chắc chắn sẽ đem đến tai họa. Hãy để tớ nói chuyện với anh ta về vấn đề này, hiểu không? Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cậu cũng đừng làm những điều khờ dại.” Cậu ấy năn nỉ tôi.

Tôi chỉ có thể nghe những lời Nathan nói. Tôi đang bận nhìn trừng trừng vào tên con trai phía bên kia bàn chúng tôi, kẻ tình cờ trở thành một tên hết sức mưu mô, Zachary Anderson.

Một tên tồi tệ ích kỷ! Hắn ta không có quyền đùa bỡn với cuộc sống của người khác. Chloe, người bạn của tôi, người bạn tốt nhất. Cậu ấy đã cứu giúp tôi, tôi phải cứu thoát cậu khỏi kẻ đó.

Zach đang ngồi ở bàn bên cạnh với các cô gái đang vây quanh hắn ta. Người cười khúc khích, người cười bẽn lẽn, ve vãn tán tỉnh hắn ta. Đúng là một đám con gái hư!

Anh có tất cả phụ nữ trên thế giới, tại sao cứ phải quấy rầy săn đuổi Chloe? Tôi hỏi hắn ta theo cách ngoại cảm. Và sau đó hắn ta cười. Hắn đang cười ư? Anh không có quyền cười đâu Zach ạ! Anh nên đi chết đi, tên ích kỷ! Sao anh có thể làm điều như vậy với Chloe? Nếu yêu cô ấy, hãy để cô ấy được yên.

Tôi thật sự rất bực mình; tôi muốn xé toang cái đầu hắn ta ra. Không thể tin được rằng loại người như hắn lại tồn tại trên đời. Tôi bận nguyền rủa hắn mà không nhận ra rằng hắn đang nhìn lại tôi với một nụ cười ngạo mạn trên gương mặt. Đó là ý gì cơ chứ?

Tôi ném cho hắn ta một cái trừng mắt chết chóc và sau đó vội vã rời khỏi căn tin.

—Hết chương 1—

[Truyện ngắn] Kho báu trên hòn đảo ngọc

one-week-friends-0104

 

Kho báu trên hòn đảo ngọc

 

Đã bao giờ bạn nhận ra rằng mình chưa từng tin tưởng bất cứ một ai cả, cho dù người đó là chính bản thân bạn?

Đó là vào một buổi sáng hối hả như mọi buổi sáng tẻ nhạt khác, khi tôi bàng hoàng tỉnh giấc, giữa những cơn ác mộng như vượt qua cả không gian và thời gian. Hay khi tôi nuốt vội ổ bánh mì mua dọc lề đường, vừa đạp xe vừa tranh thủ ăn một chút, để khi lên giảng đường còn có sức mà “chiến đấu”. Và ngay cả khi lê gót trên những con phố đông đúc, tôi nhận ra rằng mọi người xung quanh luôn chuyển động khộng ngừng với một vận tốc tương đối rất lớn, từng dòng người… từng dòng người một, bỏ lại tôi, một kẻ chậm chạp và nhút nhát đến đáng thương .

Nhìn lại bức ảnh cũ treo trên tường, tôi nhớ về mình lúc còn thơ dại, cô nhóc ngày nào, tôi của ngày xưa, thật đáng ngưỡng mộ. Chẳng có điều gì có thể khiến cho cô bé đó sợ hãi, mỗi sớm thức dậy, lại là một niềm vui, một niềm hy vọng. Tôi bây giờ, lại tồn tại một cách không mục đích, không biết mình có thể làm được điều gì mới mẻ cho chính cuộc sống của mình. Tôi của hôm nay, tôi của ngày mai, tôi của ngày kia và mãi mãi về sau nữa chỉ là một thực thể mong manh, vì mong manh nên lúc nào cũng sợ va chạm với những góc cạnh của cuộc sống. Như một chú ốc sên, tôi tự tạo cho mình một cái vỏ bọc, rồi luẩn quẩn trong đó.

Chếnh choáng với những cảm xúc hỗn độn đang dâng trào trong lồng ngực, giữa một buổi chiều nắng vàng rực trải đầy trên khắp các con đường. Tôi chỉ muốn khóc… muốn quay ngược thời gian… muốn làm cô nhóc ngày nào, được vùi đầu vào lòng mẹ.

“Mẹ ơi! Lớn lên con có thể làm đươc gì nhỉ?”

Mẹ sẽ thủ thỉ vào tai cô bé: “ Điều lớn lao hay nhỏ bé, đều tuỳ thuộc vào chính bản thân con”.

Dù không biết chính xác bản thân mình đang chọn điều gì, nhưng tôi luôn cảm thấy mình đã tốn quá nhiều thời gian cho một ước mơ vô định. Cảm giác lạc lõng không biết tự lúc nào đã ăn sâu vào cơ thể lẫn tâm trí tôi. Tôi như giọt dầu, rơi vào đại dương bao la, cùng là chất lỏng, nhưng dầu và nước lại chẳng hoà tan vào nhau được.

Đau đầu quá, tôi quyết định cúp một buổi học và quay về nhà ngủ một giấc ngon lành, biết đâu trong chốn xa xăm, mộng mị của những giấc mơ, tôi lại có thể tìm được bản thân mình – một kẻ đã ruồng bỏ tôi và chạy đến một nơi nào đó, ích kỷ sống cho những ước muốn của riêng mình. Nhưng rồi tôi lại tự nhủ, sống với giấc mơ thì có gì là sai nhỉ, quá tuyệt vời ấy chứ, nên tôi quyết định để cho hắn ra đi, còn tôi sẽ tiếp tục tồn tại trong cái thể xác yếu đuối này.

Vừa đặt mình xuống giường, chuông điện thoại đã rung lên.Tôi uể oải nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng nói của một ai đó, nghe sao thân thương mà cũng thật xa lạ.

– A lô!

– Tao đây, còn bày đặt a lô nữa à mày! Tao nhớ mày quá con quỷ, không thèm gọi điện cho tao luôn.

– Con Linh hâm à! Ừ, cũng lâu rồi nhỉ!

– Thế nào rồi? Cuộc sống sinh viên tuyệt vời chứ? Vui không?

– Một chút…

Thấy giọng Linh hào hứng, tôi không muốn khiến nó thất vọng nên đành ậm ừ.

– Cứ tích trữ chút chút là sau này có niềm vui bự bự à.

– Tao không giỏi mấy vụ đó mày ơi !

Tôi và Linh cùng cười hì hì. Cuối cùng, cả nửa tiếng đồng hồ, chỉ có Linh là người nói chuyện, tôi thì chỉ “À, ừ”, “Vui quá nhỉ?” và “Sướng ghê!” Vì thú thực, tôi chẳng có chuyện gì hay ho để kể cho nó nghe. Mà cũng chẳng sao, điều đó hình như đã trở thành một thói quen rồi. Từ năm lớp mười, mỗi lần ngồi tám chuyện với nhau, nó luôn đóng vai trò là người nói, còn tôi, tất nhiên là người lắng nghe, thỉnh thoảng tán đồng bằng vài câu quen thuộc. Có lẽ vì vậy mà tôi luôn cảm thấy mình hiểu Linh hơn những gì nó biết về tôi. Và cũng bởi vì, như một thói quen, nó dường như đã quên cách lắng nghe những điều tôi muốn bày tỏ.

Nó bảo trông tôi giống nắng biển, nắng biển đảo Phú Quốc, hiền lành rộng lượng và lấp lánh. Tôi thì không nghĩ vậy, vì thực sự trong lòng tôi luôn chất chứa những lo toan, những muộn phiền. Nỗi buồn bị chôn kín tận đáy lòng, bị dồn nén như một quả bóng sẵn sàng vỡ tung, và khi nỗi đau đó vỡ ra, người ta chẳng biết bộc lộ thế nào ngoài cách bật cười thành tiếng.

Dường như giữa chúng tôi chẳng có sự trùng hợp nào cả, ngoài tình yêu dành cho Phú Quốc. Hai đứa đi về hai phương trời xa lạ, nó bay ra Hà Nội, tôi lặn lội lên Sài Gòn, tuy học cùng trường, nhưng đứa thì học cơ sở phía Nam, đứa lại học cơ sở ngoài Bắc. Lắm lúc tôi nghĩ nó thật khó hiểu và buồn cười.  Nó yêu Phú Quốc đến nỗi,  trước lúc ra đi đã rủ tôi tắm nắng suốt hai tiếng đồng hồ. Vậy mà nỡ đi đến một nơi xa như vậy.

“Nắng Phú Quốc sẽ làm da tụi mình đẹp hơn, phơi đen như thế này để người ta biết mình là những cô gái đến từ hòn đảo ngọc. Không hiểu sao tao rất tự hào về quê mình, yêu thế không biết. Cái sự thanh cao, kiêu kỳ, hoang sơ và bí ẩn đó, chẳng nơi nào có thể sánh bằng”

Tôi thì lại nhìn Phú Quốc với một con mắt khác, quê hương tôi, đẹp như một nàng tiên bước ra từ câu truyện cổ tích với vẻ trong sáng thuần khiết và dịu dàng. Nàng làm trái tim bao người rung động.  Vậy nên khi chia tay nàng, lên Sài Gòn – một nơi tấp nập bộn bề với những toan tính, tôi như bị choáng ngợp. Có lúc tôi còn nghĩ nếu cứ sống như thế này, tâm hồn tôi sớm muộn cũng bị mục ruỗng. Tôi tự nhủ, tốt nghiệp ra trường, tôi sẽ quay về Phú Quốc, về với những gì bình yên và hiền dịu nhất, về với những con sóng rì rào vỗ bờ với tất cả niềm hân hoan sẵn sàng chào đón tôi và có cả những lúc bùi ngùi, quyến luyến tiễn tôi trở lại nơi xa lạ.

Khi bạn cảm thấy mình không có chỗ đứng trên thế giới này thì hãy tìm cho mình một vị trí trong trái tim ai đó. Có lần khi ngả đầu ra cửa sổ trên chiếc xe khách từ Rạch Giá lên Sài Gòn, bên cạnh tôi là một chiếc ghế trống, tôi đã nghĩ như vậy.

Hè về rồi, vậy là tôi đã kết thúc năm nhất đại học, một quãng thời gian chẳng vui vẻ gì. Hụt hẫng vì kết quả học tập, hụt hẫng về rèn luyện phong trào, hụt hẫng vì chẳng thể đậu nổi bất kì một câu lạc bộ hay đội nhóm, cái mà tôi nghĩ là sẽ giúp mình có thêm sự tự tin về năng động. Đôi khi có cảm giác nơi đây đang ruồng rẫy mình, nhưng ngẫm nghĩ lại, có phải chính tôi đã tự ném mình ra ngoài rìa cuộc sống?

Nhưng rồi những phiền muộn đó nhanh chóng tan theo mây gió trên chuyến xe trở về quê hương, trong hơi lạnh xua tan cái nóng của chiếc điều hoà và những thanh âm ngọt ngào của bản tình ca dịu êm đang chảy bên tai.Bây giờ bên cạnh tôi không phải là chiếc ghế trống nữa. Mà là một cậu trai có lẽ chạc tuổi tôi, đầu tóc hơi bù xù, cặp kính dầy cộm chừng đến bảy tám độ, cổ đeo chiếc máy ảnh trông giống như của thợ chụp trong Studio, đôi mắt dí chặt vào tấm bản đồ du lịch. Trông cậu ta cũng có vẻ hay hay, nhưng tôi lại rất dở bắt chuyện với người lạ. Tôi chỉ ước gì có con Linh ở đây, mồm mép nó nhanh nhảu hoạt bát, nói chuyện với người không quen cứ y như là bạn thân mấy năm rồi ấy. Có lẽ tôi hơi làm quá lên một chút, nhưng đại loại là như vậy.

– Quê cậu ở Kiên Giang à?

Bối rối một chút.Tôi nhẹ gật đầu. Cậu ta đưa ngón tay trỏ vào từng địa điểm trên tấm bản đồ du lịch, rồi quay sang tiếp tục hỏi tôi.

– Cậu ở chỗ này, chỗ này hay chỗ này?

– Đều không phải, tớ ở chỗ này cơ! – Tôi chỉ tay vào một hòn đảo nằm tách mình khỏi Kiên Giang

– Cậu ở Phú Quốc à! Sướng thật nhỉ? Sao không đi máy bay cho lẹ!

– Đi máy bay vé mắc lắm, với lại đi thế này cũng vui.

Cậu ta đưa tay đẩy gọn kính lên một chút, gật gật đầu, trông có vẻ giống ông cụ non. Tôi thì nhìn cậu ta và liên tưởng tới một tên nhóc suốt ngày chỉ học hành và bù đầu vào sách vở.

– Cậu đi du lịch một mình à? – Khó khăn lắm tôi mới tìm được ra một câu hỏi.

– À, ừ! Tớ định ra Phú Quốc chơi!

– Sướng thật nhỉ? Sao không đi máy bay cho lẹ.

– Đi thế này mới vui!

Cậu ta cố nhấn mạnh câu nói, thế rồi chúng tôi cùng bật cười. Cả hai cũng thật ngớ ngẩn.  Một lúc sau, khi xe chuyển bánh cậu gấp tấm bản đồ lại và tiếp tục kể lể.

– Thật ra máy bay chỉ dành cho những người vội thôi, đi thế này mới có cảm giác mình đang tự mình thực hiện một cuộc hành trình dài. Với lại thời gian của tớ rất dư giả. Bây giờ phải lo ngắm cảnh không vào năm học lại phải vùi đầu vào máy vi tính.

– Cậu học công nghệ thông tin à?

– Ừ, lúc đó thấy ngành đang nổi nên tớ chấm bút nộp đơn đai ấy mà, học rồi mới biết không hứng thú mấy. Cậu học ngành gì?

– Kinh tế. Mà học rồi mới biết, cũng chẳng hứng thú mấy.

– Cậu không sợ sau này thất nghiệp à?

– Nếu thất nghiệp, tớ về bán hải sản với mẹ.

Tôi nói rồi cười hì hì, cậu ta cũng cười theo. Ngẫm một lúc, tôi thấy khó mà gặp được một người có cùng chung quan điểm và hoàn cảnh thế này. Câu nói “Đời người là những chuyến đi” quả không sai, và trong chuyến đi ấy, biết đâu ta lại tìm gặp được một người, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Thử nghĩ xem nếu cậu ta mà đặt vé chậm hơn hay sớm hơn tôi một tiếng, thì có lẽ bây giờ tôi đang ngả đầu ra ngoài cửa sổ, nghĩ ngợi lung tung về cuộc đời chứ chẳng phải là một cuộc nói chuyện vui vẻ như thế này. Khi gần kết thúc, chúng tôi định đẩy ghế nằm ra đánh một giấc ngon lành cho đến khi về Rạch Giá, lúc đó tôi mới sực nhớ ra cả hai vẫn chưa biết tên nhau, đúng thật là nhanh ẩu đoảng.

Cậu ấy tên Khoa, sinh viên năm nhất giống như tôi. Cũng đang trong trạng thái vỡ mộng về trường đại học và lạc lối trên con đường ước mơ. Vậy nên cậu ta gọi tên chuyến du lịch này là “hành trình tìm lại giấc mơ”. Tôi thấy đó là một ý tưởng rất hay, liệu bây giờ, tôi có nên trở lại Phú Quốc với tư cách là một người khách phương xa không nhỉ? Để đi tìm giấc mơ đã bị cất giấu và chôn vùi như một kho báu huyền thoại trên hòn đảo ngọc.

Chúng tôi cùng nhau bắt xe lên bến cảng, tôi và Khoa mua vé tàu và lại ngồi chung. Tranh thủ lúc tàu chưa rời đi cậu ta chụp vài tấm ảnh cảng biển, buổi chiều hoàng hôn buông những giọt nắng phủ màu thời gian xuống mặt biển, biển vừa già cỗi vừa mới mẻ, lúc nào cũng phát ra những tia sáng lấp lánh, đẹp đến lạ lùng.

Khoa, người trông y như mọt sách nhưng lại hoạt bát và dễ gần đến lạ. Chẳng bù cho tôi, dân kinh tế mà suốt ngày đóng cửa im lìm trong phòng đọc giáo trình và thi thoảng viết đôi ba câu truyện ngắn.  Lên tàu, tôi bất ngờ vì Khoa không khoẻ như tôi nghĩ, có vẻ như bị say sóng rồi, nên cậu ta cứ gục đầu lên chiếc ba lô, người mệt lả, vậy mà cũng có thể nói đùa.

– Kiểu này không biết có sống được tới lúc tàu cập bến không!

– Nhiều người cũng giống như cậu mà vẫn sống nhăn răng đấy thôi!

Tôi cũng hùa theo. Thực ra lúc nhỏ tôi cũng bị say sóng như Khoa, vì là dân miền biển, nên có một nỗi “nhục” bự bự luôn canh cánh trong lòng. Thế là tôi quyết tâm đi biển nhiều hơn một chút, thành ra bây giờ cảm giác đó cũng không còn và tất cả chỉ là chuyện trong quá khứ. Tôi chỉ thấy tội nghiệp cho Khoa.

Chúng tôi đến Phú Quốc, cũng là lúc chạng vạng, mặt trời đem những sợi nắng dệt thành một dải lụa màu đỏ ở phía bên kia của biển, ngọn hải đăng chiếu luồng sáng thẳng tắp ra ngoài khơi xa. Ba nói nếu sau này con có lạc lối, hãy men theo ánh sáng đó để quay về nhà. Đó là lời ba bùi ngùi nói với tôi vào buổi chiều hôm khi hai cha con ở bến cảng Rạch Giá trông về nơi xa xa, buổi lần đầu tiên tôi lên thành phố. Ở nhà trọ, suốt đêm không thể ngủ được, nước mắt cứ rơi mãi, tôi mở cửa sổ, kiếm tìm ngọn hải đăng. Nhưng mãi chẳng thấy, chỉ thấy những ánh đèn điện nhấp nháy trong ô cửa sổ nhà bên cạnh, rồi bỗng dưng phụt tắt, trên khoảng không bao la, một mảnh trăng lưỡi liềm nhợt nhạt đang thống trị đêm tối, huyễn hoặc và vô vọng.

Tôi giới thiệu cho Khoa một nhà nghỉ gần khu tôi sống, tiền phòng cũng không quá đắt. Tôi bảo cậu “Tối cứ qua quán nhà tớ, tớ sẽ nướng cá đãi miễn phí!”

Tôi cảm thấy vui vui trong lòng, đó giống như một sự khởi đầu của tình bạn.  Bỗng dưng nhớ Linh quá, tôi muốn kể cho nó nghe về chuyện kì diệu hôm nay.

Sau khi ăn xong bữa cơm ấm cúng gia đình và nướng xong con cá để đãi Khoa, tôi nằm dài trên ghế sô pha, nhấc điện thoại và gọi cho Linh.  Đầu dây bên kia, một hồi lâu sau mới có người trả lời, tiếng nhạc đâu đó vang lên dồn dập át cả tiếng người nói.

– Ngân à! Có chuyện gì không?

– Mày đang ở đâu mà ồn ào vậy?

– Chút nưã gọi lại nhé, tao đang bận, à mày lên check facebook đi, tao có gừi cho mày một thứ rất thú vị .

Chưa đợi tôi nói thêm gì nữa, nó cúp máy và tiếng nhạc đinh tai nhức óc bên kia cũng tắt theo. Tôi mở máy tính lên, trong tin nhắn một tấm ảnh Linh chụp với một cậu bạn khá dễ thương. Kèm theo tấm ảnh là dòng PM “Vừa đẹp vừa giàu đó mày, nhưng chảnh quá nên tao định hốt rồi bỏ. Cho nó biết cái giá của sự chảnh chọe”.

Đọc tin nhắn xong mà lòng tôi thất vọng quá. Linh hồn nhiên vô tư của ngày nào đâu rồi? Con bạn thân của tôi, liệu đã bị cơn gió vô hình nào cuốn đi mất. Nhỏ thuốc mắt xong, khép chặt mi lại, tôi thấy hình bóng Linh nhòe đi và tan biến dần.

Có lẽ giữa hai chúng tôi, một rào cản vô hình nào đó đã được âm thầm dựng lên lúc nào mà tôi không hề hay biết. Không có Linh, hè của tôi mất đi một nửa ý nghĩa.

Tôi buồn, lẳng lặng đi ra khỏi nhà, vừa ra đã thấy Khoa đứng thập thò trước cửa. Cậu ta nhìn thấy tôi rồi cười ngại ngùng.  Tôi bỏ con cá đã nướng chín vào rọ cùng một ít gia vị rồi rủ Khoa ra ngồi bờ biển, chúng tôi vừa ăn vừa ngắm cảnh.

– Quê cậu thích thật đấy!

– Tớ cũng thấy vậy!

– Tớ mới đến mà chụp được biết bao nhiêu là ảnh! Ở đây khoảng một tuần chắc tớ dắt túi được một bộ sưu tập kếch xù luôn.

– Cậu thích chụp ảnh đến thế kia à?

– Nói ra cậu đừng cười, tớ từng rất đam mê nghề nhiếp ảnh, nhưng rồi nghĩ lại, nếu làm nghề này không biết có kiếm ra tiền không. Nên rốt cuộc tớ lại chọn theo trào lưu.

– Tớ cũng vậy, tớ thích làm biên kịch lắm nhưng cũng nghĩ như cậu vậy. Đôi khi thực tế làm chúng ta tự tay bóp chết ước mơ.

– Hình như tụi mình bị lạc rồi?

– Ừ! Chẳng nhớ đường ra nữa!

jbh8En93GnhrOE

Tôi và Khoa ngồi một lúc thật lâu dưới bầu trời đầy sao, nhìn những đám mây khẽ vươn mình theo gió. Rồi bất chợt tôi bỗng nhận ra một điều gì đó. Tôi, Khoa, đều là những đám mây yếu ớt đang chầu chực cơn gió bay qua, kéo mình tới một phương trời khác, mới hơn, tốt đẹp hơn. Những đám mây vô định bay theo của cơn gió chẳng thể tìm được con đường của mình. Khoa quay lại nhìn tôi, với ánh mắt đầy vẻ thấu hiểu.

Đêm đó, tôi chẳng thể ngủ được, lần đầu tiên, tôi cố nhìn lại những chuyện đã qua với con mắt sáng suốt nhất. Và hình như, tôi đã bỏ quên ước mơ của mình, kho báu của cuộc đời tôi ở một nơi nào đó trên hòn đảo ngọc này. Sáng thức dậy, tôi kể mọi chuyện với Khoa, thật may mắn, cậu ấy không bảo tôi ngớ ngẩn mà ngược lại còn tán đồng . Những ngày hè ngắn ngủi trôi đi, chúng tôi đua nhau tìm kiếm kho báu của riêng mình. Vẫn chưa thể biết kết quả, nhưng lần đầu tiên trong đời, tôi mong một năm học mới đến lạ lùng.

Một ngày cuối thu, khi chính bản thân tôi đã quay về với thực tại, mỉm cười với những bài kiểm tra và tình hình rèn luyện không như ý muốn, nhưng dù sao tôi cũng đã cố gắng hết sức. Tôi đi tham dự phỏng vấn vào đội nhóm ở khắp nơi, mặc dù tính đến bây giờ vẫn chưa đậu CLB nào. Mỗi lần như vậy, tôi lại tìm được một nhược điểm của mình. Nhược điểm của tôi có vẻ nhiều thật nhỉ? Nhưng tôi sẽ không gục ngã cho đến khi tìm lại được kho báu của riêng mình.

Và một điều quan trọng mà suýt tôi quên kể. Một ngày đẹp trời, Linh gọi điện cho tôi, giọng nó trong điện thoại thật buồn cười.

“Ôi mày ơi! Tao bị trời trả báo thì phải! Hình như tao thích hắn thật rồi! Làm sao đây! Làm sao đây!”

“Ô! Thế thì tao phải nhắn cái tin hôm trước cho hắn gấp!”

“Tao giết mày con ạ! Hắn mà biết là chỉ có mình mày nói thôi đấy! Tao chỉ kể với mày thôi!”

“Ha ha! Ừ, thế hắn thế nào? Tính tình có dễ thương không?”

Tôi ngồi nghe Linh kể chuyện tình cảm của nó, lãng mạn như phim Hàn Quốc, trong lòng dấy lên một niềm hạnh phúc. Thì ra với nó, tôi vẫn là một người quan trọng, những chuyện thầm kín đều chỉ kể với mình tôi. Lúc trước thầy dạy lịch sử của tôi từng nói: “Bạn bè cấp ba, đặc biệt la bạn bè ta thân thiết, nếu biết cách gìn giữ, họ có thể đi cùng ta đến cuối cuộc đời”. Dù tôi và Linh mới chỉ chập chững ở tuổi hai mươi, còn tươi trẻ, còn tràn đầy sức sống, nhưng tôi luôn tin rằng câu nói ấy là đúng.

Nghe điện thoại cua Linh xong, tôi lên mạng check mail một chút. Lạc trong mớ thư điện tử báo rớt của các câu lạc bộ là cái tên Phạm Đăng Khoa – cái tên nghe thật nghệ sĩ.

“Một mùa thu nữa lại đi qua rồi cậu nhỉ, chúng mình có lẽ vẫn đang trên hành trình đi tìm kho báu. Đứng trước hai con đường, một quanh co chênh vênh và lắm cỏ dại, hai bằng phẳng, tươi sáng và trải đầy hoa. Tớ và cậu đã chọn con đường dễ đi hơn, nhưng bước rồi ta mới thấy nuối tiếc. Gần đây tớ mới hiểu, sự nuối tiếc ấy giống như một con dao hai lưỡi vậy, có thể khiến chúng ta lầm đường lạc lối, cũng có thể giúp ta tìm được lối rẽ để quay về con đường của chính mình. Tớ tin một ngày tớ và cậu sẽ tìm được tấm bản đồ đã đánh rơi mất để quay trở về nơi mình muốn. Mạnh mẽ lên nào! Thân tặng cậu!”

Bên dưới mail của Khoa, là một bức ảnh, có một cô gái bé nhỏ đang phóng tầm mắt của mình theo ánh sáng của ngọn hải đăng, tóc cô bé tung bay trong gió, miệng lẩm nhẩm vu vơ theo lời hát:

“ Một mùa hè rất mới đón em vào trong xinh tươi

Có em là thế gian thêm một ngày mới”

-HẾT-