[Truyện ngắn] Cơn mưa hạ muộn màng | Aubrey [Chương 3]

Chương 3

 

Không biết từ lúc nào, tôi đã ngủ thiếp đi trên mui xe của Ryan. Trời đã quá trưa, nắng gắt đổ xuống người chúng tôi. Tôi thấy nóng, cậu ấy đắp áo khoác của mình lên người tôi lúc sáng khi trời vẫn còn lạnh và nằm ngủ bên cạnh với một cánh tay đặt ở phía trên bên hông tôi.

Tôi thò đầu ra, Crescent View Hill bây giờ đã đầy ắp người.

Có thể thị trấn chúng tôi nhỏ, nhưng ở đây có những ngọn núi, những cánh đồng đầy cây xanh và những cái hồ xung quanh, chưa kể đến có vô số lễ hội diễn ra trong suốt mùa hè vì vậy không có gì khác thường khi thấy du khách vào khoảng thời gian này của năm. Crescent View Hill được biết đến vì nó là một địa điểm tham quan tuyệt đẹp và bởi ở các vách đá lúc này đang tràn ngập người, những cái nhìn hiếu kì và khó chịu hướng về phía chúng tôi là điều không thể tránh khỏi.

Tôi quay đầu nhìn một cô bé với những lọn tóc quăn vàng hoe đang hào hứng chỉ về phía chúng tôi. “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Họ đang làm gì thế?” Người mẹ bảo cô bé im lặng và giận dữ lườm tôi trước khi lao đi với cô con gái theo sau.

Tôi chỉ nhún vai đáp lời. Với tôi điều đó không hề gì bởi đây không phải lần đầu tiên tôi bị một bà mẹ trừng mắt. Ngày trước tôi bị các bà mẹ trừng mắt rất nhiều lần –  và nhiều hơn thế nữa khi tôi khiến con trai họ chạy về nhà khóc lóc lúc còn nhỏ. Họ thường gọi tôi là Dannie nguy hiểm. Tôi làm chủ sân chơi cơ mà.

Tôi choàng áo khoác của Ryan lên vai và trở vào trong chiếc xe mui trần, ngồi thẳng dậy trước khi lay tay cậu. Có chút nước dãi đang lăn xuống từ khoé môi cậu và tôi chỉ có thể hình dung ra thứ mà cậu chắc hẳn đang mơ về. “Dậy đi tên mặt đẹp,” Tôi bật cười. “Cậu đang nghĩ về bánh kem đấy à.”

Ryan thình lình mở mí mắt và ngây người nhìn tôi, vẫn đang ở trong mơ. “Gì cơ?” Cậu dụi mắt rồi tới miệng, ngồi ở đó trong tình trạng hoàn toàn choáng váng trước khi nở nụ cười ngớ ngẩn. “Ồ, chào Dannie. Chào buổi sáng.”

Tôi chà khớp ngón tay trên đầu Ryan đánh thức cậu dậy.

Sau khi não của Ryan rốt cuộc cũng hoạt động, chúng tôi lái xe khoảng một tiếng rưỡi xuống một nông trại trồng rau và hoa quả, hái một quả dưa hấu khổng lồ trước khi chạy xe xuống biển vào thời gian còn lại trong ngày. Chúng tôi tìm thấy một cái bục trống, nơi người ta neo đậu thuyền và quyết định mang quả dưa hấu tới đây trước khi tổ chức cuộc thi ăn dưa hấu rất được trông đợi của hai đứa. Ryan lấy tấm vải picnic từ túi thể thao và còn lấy thêm một con dao từ hộp an toàn, sau khi bổ trái cây thành nhiều miếng, hai đứa đã sẵn sàng để hạ bệ đối phương.

“Chuẩn bị thua đi,” Tôi hét. “Không ai có thể ăn dưa hấu nhanh như tớ đâu.”

“Cứ chờ mà xem.” Ryan nói với một nụ cười tự mãn.

Chúng tôi vào chỗ và bắt đầu, mỗi đứa ba miếng dưa hấu to. Ryan cắn một miếng lớn, cười và thỉnh thoảng phun phì phì những hạt dưa đen lên không trung để cho chúng rơi xuống làn nước xanh thẫm phía dưới chúng tôi cùng một tiếng “tõm” cực kỳ tinh tế. Chiến thuật đơn giản của tôi là “tàn sát” và ăn chúng như là đang đánh răng vậy. Vị thanh mát, ngọt lịm của dưa hấu trôi tuột xuống cổ họng tôi và nhiểu giọt từ mặt, nhuộm đỏ chiếc áo thun màu trắng quá khổ.

Lẽ dĩ nhiên là tôi thắng!

Tôi đứng dậy, nhảy múa vòng vòng, chà tay lên mặt cậu trong khi cậu tinh nghịch lườm tôi. Mặt mũi chúng tôi đầy nước dưa hấu và có vài hạt dưa dính lên mặt Ryan nhưng kì lạ thay nó lại khiến cậu trông đáng yêu hơn. “Chỉ là bởi vì tớ để cậu thắng thôi,” cậu nói.

Miệng tôi bật ra định trả miếng nhưng lại bị cắt ngang một cách vô duyên bởi lời chế nhạo phiền toái. “Chà, nhìn xem ai kia? Chẳng phải Dannie Andrews và Ryan Proud hay sao!” Câu nói tựa như có những cái móng vuốt đang cào xuống bảng đen. “Chào hội hắt hủi!”

Tôi rùng mình và ngẩng đầu lên để tìm con nhỏ đáng ghét nhất trường, Courtney Robins, nó đang đứng đó trong một bộ bikini nạm đầy kim cương cực kỳ thiếu vải, trông như thể bộ bikini được ăn trộm ngay trong tủ của Paris Hilton vậy.

Courtney vừa bước ra chiếc du thuyền mới của cha nó cùng mấy thằng con trai lớn tuổi hơn, mấy thằng đó rõ ràng là không học cùng trường với chúng tôi. Tôi thở dài và đảo mắt nhìn nó. Hôm nay tôi không muốn dây với con nhỏ này. Nó lúc nào cũng như một kẻ quấy rầy bất cứ khi nào tôi nhìn thấy nó, rất có thể là bởi vì nó vẫn còn ôm mối thù bự tổ chảng với tôi hồi còn thơ dại.

Thật mỉa mai, nhưng Courtney và tôi gặp nhau hồi còn mẫu giáo và thật sự đã từng là bạn tốt của nhau. Một ngày nọ, lúc chúng tôi sáu hay bảy tuổi gì đấy, nó chọc tôi bằng cách cứ thách tôi đẩy nó vào cái đầm lầy trong sân trường hết lần này tới lần khác. Và thế là tôi đẩy nó thôi.

Kể từ lúc đó, Courtney quyết tâm tiêu diệt tôi. Tôi không hiểu vì sao nó lại ghét tôi đến vậy – Tôi chỉ làm theo những gì nó yêu cầu thôi mà.

Thở dài, tôi bắt đầu bỏ đi chỉ để giữ khoảng cách đủ xa giữa hai đứa chúng tôi. Tôi không phải đứa dễ bại trận, nhưng nếu có thể tránh xa, tôi sẽ làm. Đỡ gặp phải “vở kịch” phiền phức.

“Nè, sao lại bỏ đi thế hả Dannie. Nhìn cậu mà xem, đang giúp bọn tôi tái chế rác đấy à.” Nó liếc nhìn Ryan, mỉm cười tự cao. Con nhỏ này vốn là một đứa trong nhóm của cậu. “Tớ không biết là cậu thích kiểu người nam tính như nó đấy Ryan. Thành thật mà nói, nếu tớ là cậu, tớ sẽ đi tìm một anh chàng thực thụ thay vì một đứa nửa này nửa nọ.”

“Bọn tôi chỉ là bạn thôi,” Tôi nói hơi nhanh một chút trước khi đảo mắt nhìn nó. “Và làm ơn đi Courtney, nếu cậu có nhiều thời gian như vậy thì sao cậu không đặt một cuộc hẹn với bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ của cậu ấy? Có khi mùa hè này ông ta sẽ làm cho cậu một gương mặt trông không ăn hại như thế kia.”

Ryan cười. “Và sau đó cậu sẽ trở thành Courts 100% từ nhựa! Chúc mừng!”

Courtney gầm gừ và ném cho hai đứa chúng tôi cái nhìn hăm doạ. “Phí nước bọt nói chuyện với hai đứa thảm hại chỉ làm hạ thấp phẩm giá của tôi mà thôi.” Nó hất mái tóc tóc vàng hoe dài ngoằng, cái mái tóc ắt hẳn phải tốn rất nhiều tiền trước khi bỏ đi, mỗi bước đi nó đánh hông mạnh tới nỗi tôi không thể hiểu được tại sao cơ thể nó không tách nhau ra.

Ryan ngoác miệng cười đến tận mang tai trước khi ném vỏ dưa hấu vào đúng hướng đi của Courtney. Tôi há hốc mồm khi Courtney dẫm lên cái vỏ đúng như tôi dự đoán, trượt trên nó như một tấm ván trượt đến mép vũng tàu và rơi – phịch xuống – chỗ nước sâu. Ryan và tôi phá lên cười, thậm chí mấy thằng đi chung với Courtney cũng toác miệng ra cười hô hố.

“Tớ không thể tin được là cậu lại làm vậy đấy,” Tôi cười. “Cậu thật xấu xa!”

“Tớ biết,” cậu khúc khích cười. “Tớ là thế!”

Một tiếng hét vừa to vừa the thé khiến tràng cười của chúng tôi im bặt. “Dannie Andrews!! Ryan Proud!!!! Tao sẽ giết hai đứa mày ngay khi tao lên đó!” Một cánh tay giơ lên từ dưới vũng tàu rồi đến cánh tay còn lại trước khi cái đầu của Courtney bất ngờ ngóc lên, tóc phủ lên mặt nó với một miếng rong biển trên đỉnh đầu.

Tôi nhìn chằm chằm vào nó, hoàn toàn bối rối. Nó là một trong những đứa bơi nhanh nhất – tất nhiên là từ sau “tai nạn đầm lầy” kia – và trước khi tôi kịp nhận ra điều đó, nó đã leo trở lại vũng tàu, nổi cơn thịnh nộ với tôi và Ryan. “Tụi mày chết chắc,” nó rít lên.

Tôi thè lưỡi ra trêu nó trong khi Ryan nhảy dựng lên; nửa khúc khích cười nửa nhanh chóng nhồi đồ đạc vào lại trong túi. “Đệch! Chạy! Chạy mau!” Cậu nhanh chóng chộp lấy tay tôi khi hai đứa lao đi nhanh nhất có thể – vẫn cười trong lúc Courtney đuổi theo – gào thét từ đầu này đến đầu kia của bãi biển cho tới khi chúng tôi hoàn toàn không còn thấy nó nữa.

Hết chương 2

[Truyện ngắn] Cơn mưa hạ muộn màng | Aubrey [Chương 2]

 

 

Chương 2

 
Tôi vẫn đang ngủ trên giường khi Ryan ném những hòn đá nhỏ và sỏi vào cửa sổ phòng ngủ đánh thức tôi dậy. Điên tiết, tôi lăn ra khỏi giường và rớt cái bịch trên thảm trước khi dựng chân tay mình dậy khỏi sàn nhà. Nói thật là lúc đó trời vẫn còn tối, vậy mà tôi có thể nghe được giọng cậu, phấn khích hơn bao giờ hết, đang líu lo ở ngoài kia.

Loạng choạng đi qua căn phòng, tôi tiến đến cửa ban công mini phía trước, mở nó và bước ra ngoài. Giọng Ryan đập vào tôi trước khi cơn gió đêm mát mẻ ùa đến. “Chào buổi sáng!” Cậu hét lên, trông cậu đẹp huyền ảo hơn một chút bởi ánh trăng soi tỏ vóc dáng cậu và bởi cả nụ cười thân thuộc đang nở rộ trên gương mặt.

“Vẫn còn tối mà,” Tôi càu nhàu. “Về ngủ đi.” Tôi để cửa ban công mở, nhưng rồi lại quay trở vào trong rúc dưới những tấm chăn.

Tôi có thể nghe thấy cậu đang gào thét ở bên ngoài hòng dựng tôi dậy và khá chắc rằng cuối cùng cậu cũng sẽ đánh thức hàng xóm nếu tôi không ngăn cậu lại. “Dậy đi!” Cậu hét lên. “Hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời! Đi xem mặt trời mọc thôi nào!”

“Cho tớ năm phút nữa!” Tôi nài nỉ cậu, vùi đầu mình vào gối. “Làm ơn!”

Ryan cười, nhưng vẫn tiếp tục quấy phá tôi. “Thôi nào, nếu không Romeo sẽ tiếp tục ném đá vào cửa sổ nhà nàng cho tới khi nào trúng nàng thì thôi đấy.”

Tiếng cười khúc khích bật ra khỏi miệng khi tôi trở ra ban công. Hai khuỷu tay tựa vào lan can bằng kim loại, và đặt khuôn mặt mình lên hai lòng bàn tay, tôi nhòm xuống Ryan với vẻ thích thú. “Romeo á? Thật ư?” Tôi đùa. “Ở đâu vậy? Tớ chỉ thấy mỗi Juliet thôi.”

Mặc dù ánh sáng còn lờ mờ nhưng tôi vẫn có thể nhận ra vẻ mặt Ryan nhìn tôi, cái vẻ mặt khiến tôi buồn cười vì trông nó giống hệt như vẻ mặt của một đứa con gái đang phật lòng, biểu cảm hờn dỗi. “Được rồi. Được rồi.” Tôi càu nhàu. “Để tớ xỏ vội đồ vào rồi gặp cậu dưới đó trong năm phút nữa được chưa.”

Một cách mau lẹ, tôi vội vội vàng vàng mặc quần áo thừa của ông anh trai và chưa đầy năm phút tôi đã bay ra khỏi cửa trước.

Sau khi nói chuyện với nhau hôm đó, Ryan và tôi gặp mặt để ăn trưa vào vài ngày ít ỏi cuối cùng ở trường học. Hai tuần trôi qua kể từ khi kỳ nghỉ hè bắt đầu và cậu vẫn cứ vo ve quanh tôi như một chú ong.

Nói cách khác, cậu ấy giống một chú cún con đặt mông trên đống lửa, lúc nào cũng ăng ẳng về những chuyện như là đến khi nào cậu buộc tôi trở thành bạn mới của mình, đến khi nào cậu tự do sang nhà tôi chơi, đến khi nào cậu xâm lấn phòng của tôi vì cậu muốn xem nó trông như thế nào.

“Phòng cậu trông như thế nào vậy?” Cậu thỏ thẻ nói.

“Thì là phòng thôi,” Tôi trả lời, nhưng con trai dường như không thể chấp nhận được lời từ chối.

Có vẻ cậu muốn tôi cùng tham gia chuyến thám hiểm mùa hè này, và mặc dù vài việc trong số đó nghe có vẻ rất tuyệt, nhưng tôi vẫn có chút rùng mình khi phải thức sớm như vậy chỉ để ngắm mặt trời mọc.

Ryan cười khi nhìn thấy tôi. “Chim làm tổ trên đầu cậu à?” Cậu ấy nói về cái đầu rối bù của tôi. “Có trứng trong đó không?”

“Im miệng lại đi!” Tôi nói và nhảy vào trong chiếc xe mui trần tả tơi bố cậu mua cho khi cậu bước sang tuổi mười sáu hai tháng trước.

“Tớ không thể.” Cậu ấy đáp trong khi khởi động động cơ xe. “Tớ đã tự hứa với mình là kể từ bây giờ sẽ chỉ đưa ra những ý kiến trung thực, cậu nhớ chứ?”

Vâng, cậu ấy đã nói với tôi như thế.

Đó cũng là nguyên nhân khiến bạn bè xa lánh cậu. Hoá ra vì một trong những lý do để sống mà Ryan đã tìm ra là sống một cuộc sống không dối trá, nên cậu đã viết lên tất cả những gì cậu nghĩ về những người bạn của mình và bảo họ hãy ghi nhớ. Hình như là cậu đã gửi mail cho họ cùng một lúc và chỉ trong vòng vài giờ, họ cắt đứt liên lạc với cậu.

Tôi ngạc nhiên vì những người bị cậu xúc phạm đã không tụ tập nhau lại đánh cho cậu một trận khi cậu thú nhận lý do thực sự khiến không ai nói chuyện với cậu nữa, nhưng tôi tin rằng họ cũng có cùng cảm giác với tôi về Ryan.

Cậu ấy quá đẹp.

Đánh cậu ấy sẽ có cảm giác giống như đánh một cô gái – đúng là không công bằng chút nào.

Tôi thở dài và quay lưng lại với Ryan trong lúc cảm nhận làn gió đang luồn qua mái tóc. Đây là lần đầu tiên tôi đi xe mui trần và nó chẳng giống trong phim chút nào. Ngọn gió buổi sớm tinh mơ thổi chệch hướng, vai tôi sải ra, mái tóc đen đang tạo thành hình ngọn núi dốc đứng trước mặt tôi. Ryan cười và gọi tôi là khỉ đột suốt dọc đường đi đến Crescent View Hill, một vách đá giáp thị trấn chúng tôi.

Khi chúng tôi đến đó đã gần bốn giờ sáng và Ryan ngồi nói về việc sẽ viết bài hát cho một Cuộc thi tài năng giữa mùa hè được tổ chức tại Công viên thành phố hàng năm. Mặt trời vẫn chưa lên, nhưng bầu trời đã toả ánh sáng dịu nhẹ, màu đen mờ dần. Ryan ra khỏi xe và lấy từ cốp xe cây đàn ghi ta của cậu. Chúng tôi ngồi bên ngoài trên mui xe và cậu đánh một vài nốt cho tôi nghe.

“Không tệ chút nào. Tớ không biết là cậu có thể chơi ghi ta đấy.”

“Vậy ư?” Cậu mỉm cười. “Tớ muốn tham gia Cuộc thi tài năng nếu tớ có thể. Tớ chưa từng chơi ghi ta và hát trước mấy đứa bạn cũ bao giờ.”

“Sao thế? Cậu không giỏi nhất, nhưng cậu chơi cũng hay cơ mà.”

Cậu nhún vai. “Bởi vì tớ không phải là người giỏi nhất, giống như cậu nói đấy. Tớ chẳng xấu hổ vì mình không giỏi nhất, nhưng tớ không muốn mọi người thấy tớ đang cố gắng. Ngượng lắm. Ý tớ là nếu cậu nỗ lực hết sức làm việc gì đó để giỏi nó thì điều đó không hẳn đã là tuyệt vời.”

“Ý nghĩ buồn cười thật,” Tôi nói. “Cố gắng hết sức để đạt được một thứ nào đó là cảm giác tuyệt vời nhất, nhất là lúc thành công đến sau khi cậu bỏ ra tất cả nỗ lực mình có.”

“Tớ biết,” cậu nói. Cậu mỉm cười, duỗi thẳng chân ra trước mặt. “Đó là lý do tớ sẽ làm điều đó tại Cuộc thi tài năng vào mùa hè này. Tớ mắc bệnh sợ sân khấu lớn, bởi tớ cứ luôn lo lắng mọi người sẽ nghĩ về mình như thế nào, nhưng tớ muốn vượt qua nỗi sợ hãi đó. Tớ muốn trình diễn trên sân khấu ngay cả khi mọi người bắt đầu phản đối.

“Cậu đang cường điệu lên đấy,” Tôi nói và hếch mắt lên trước khi mỉm cười với cậu. “Cậu biết rằng tớ sẽ ở đó để cổ vũ cậu dù thế nào đi chăng nữa.”

Nụ cười đặc biệt nở rộ trên mặt cậu như một bông hoa hướng dương và bởi cái cách nhìn đó, cách nhìn mà đôi mắt cậu gần như to bằng kích thước của mặt trăng, tôi hiểu rằng cậu đang có một ý tưởng kỳ lạ trong đầu. “Muốn tớ dạy không?” Cậu hỏi, giơ cây đàn ghi ta lên.

“Không, không cần đâu.”

“Muốn tớ dạy cậu không?”

“Tớ nói rồi, tớ ổn mà.”

“Muốn tớ dạy cậu không?”

Đây chính xác là những gì tôi đã nói lúc trước. Ryan có xu hướng quấy rầy bạn đến chết cho tới khi nào bạn cho cậu ấy những gì cậu ấy muốn. “Vâng, tớ muốn học, Ryan,” tôi chán nản nói.

Cậu ấy nhanh chóng chỉ cho tôi tất cả những dây đàn và dạy tôi cách chơi một bài hát đơn giản những thứ mà tôi đã hoàn toàn thổi bay mất. Thậm chí tôi còn chẳng thể cầm cây ghi ta một cách chính xác nữa. “Đây, đáng lẽ phải ngồi đây. Thật khó để dạy cậu cầm và chơi đàn đúng cách nếu cậu ngồi như thế.” Cậu ấy dang rộng chân và ra hiệu cho tôi ngồi vào giữa.

Tôi lắc đầu. Sẽ ngượng ngịu lắm đây. Bình thường thì chuyện này vẫn ổn vì dẫu sao tôi cũng cảm thấy thoải mái khi ở gần mấy thằng con trai hơn là mấy đứa con gái, nhưng trường hợp với Ryan thì không phải lúc nào cũng như vậy. Không phải là tôi không thoải mái bên cạnh cậu ấy, bên cạnh ấy rất vui, nhưng có một cảm giác khác.

Tất cả những gì tôi biết là tôi sẽ ngồi đó mà không mất một giây suy nghĩ nào nếu là thằng con trai khác, không phải Ryan. Ryan khác chúng.

Tôi cứ có cảm giác bồn chồn kỳ lạ khi ở bên cạnh cậu.

Cậu cau mày, lấy cây đàn ghi ta từ trong tay tôi và dựng nó cạnh chiếc xe của cậu. Rồi cậu vòng tay ôm lấy bụng kéo tôi về phía một trong hai chân cậu và tôi nhận thấy mình đã ngồi vào chính xác cái chỗ cậu muốn tôi ngồi, ở giữa hai chân cậu. Cậu nhặt cây đàn ghi ta lên và để nó vào lòng tôi. Với đôi bàn tay cậu đặt trên đôi bàn tay tôi, chúng tôi cùng nhau chơi bản Itsy Bitsy Spider.

Khi cậu thả tôi ra khỏi vòng tay của mình, mặt trời đang trộm nhìn chúng tôi qua một chiếc cầu vồng rực rỡ bởi màu vàng, màu hồng, màu lam nhạt và màu tím. Ryan thở dài. “Tớ thật sự không thể đợi đến Cuộc thi tài năng, nhưng vấn đề là tớ phải viết một bài hát độc đáo để dự thi. Họ sẽ không cho phép tớ hát bài khác. Tớ có thể viết về cái gì bây giờ?”

“Cuộc sống thì sao?” Tôi gợi ý với một sự quan tâm nhẹ nhàng. “Sao cậu không viết về khám phá đáng tự hào của cậu về cuộc sống này?”

Cậu cười. “Đừng trêu tớ chỉ vì cậu lúc nào cũng biết được điều gì khiến cậu hạnh phúc. Tớ cần một ít thời gian để hiểu bản thân, vậy đó.” Cậu ngước nhìn bầu trời. Những sắc màu lúc này đang chuyển đổi, từ từ tạo ra một bức tranh ở đường chân trời. “Tớ thậm chí còn không biết làm sao để viết được một bài văn hay, tớ không thể viết nhạc được.”

“Chỉ cần để cho lời bài hát hiện ra trong đầu cậu.” Tôi gợi ý. “Quên đi nội dung bài hát. Chỉ cần gảy lên giai điệu được viết trong tim cậu và rồi lời bài hát sẽ hoà nhịp theo.”

“Cậu nói thì dễ rồi.”

Bình minh nở rộ, theo đó sắc cam-đỏ ấm áp đột ngột của bầu trời bao trùm lấy tôi. Những con chim non bị đánh thức kêu chiêm chiếp trong lúc mẹ chúng đi tìm thức ăn. Một cơn gió nhẹ nhàng trong lành thổi, lướt qua mái tóc rối vẫn chưa kịp chải của tôi. Ryan và tôi ngồi ở đó một hồi lâu chỉ để nhìn mặt trời mọc mà không nói với nhau tiếng nào.

“Giai điệu trong tim anh,” cậu bất ngờ thốt lên, với cây ghi ta vẫn ngay ngắn nằm trong lòng cậu. Cậu nhắm đôi mắt mình lại trong vài giây rồi mở ra và bắt đầu gảy lên những giai điệu hoài cổ. Sau đó cậu bắt đầu hát, giống như giọng hát của một thiên thần.

Anh sẽ không đòi hỏi em bất cứ điều gì
Chỉ cần em nắm lấy tay anh và chạy
Chỉ cần em nói một lời thôi
Anh sẽ làm bất cứ điều gì mình có thể
Bởi vì anh có thể làm bất cứ thứ gì
Nếu vì em dù phải lao xuống vách đá
Em yêu, anh sẽ làm bất cứ thứ gì
Bất cứ điều gì, miễn là vì em.

Hết chương 2

Để theo dõi đầy đủ các bạn nhấp vào tag late summer rain nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

 

 

[Truyện ngắn] Cơn mưa hạ muộn màng | Aubrey

con mua ha muon mang 1

 

 

 

Tên tác phẩm: Late summer rain

Tác giả: Aubrey

Thể loại: Hiện đại, tình cảm, cuộc sống

Người dịch: Cocluvboo

Tình trạng sáng tác: Đã hoàn thành

Độ dài: 11 chương

Giới thiệu

Lòng trắc ẩn là thứ đầu tiên khiến Dannie nói chuyện với cậu. Cô biết Ryan kể từ khi cô còn là một con nhóc, nhưng cậu luôn là một chàng trai nổi tiếng đáng ngưỡng mộ, còn cô thì lại luôn là một nàng tomboy chẳng thèm quan tâm đến việc có bạn bè. Điều đó thực kỳ lạ, cô đã nghĩ như vậy, tất cả những “đứa nổi tiếng”, những người đều đã từng một lần tôn sùng cậu, cũng không còn thừa thời gian để liếc nhìn cậu một cái nữa, ấy là thứ đã khiến cô ở bên cậu vào một ngày ý nghĩa và bắt đầu cuộc tình mà rốt cuộc sẽ chỉ đem lại cho cô đau đớn.

Truyện chỉ được đăng ở Kites và blog cá nhân, vui lòng không mang đi nơi khác.

Cuối cùng là chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

 

Mục lục

Chương 1 | Chương 2

[Truyện ngắn] Cơn mưa hạ muộn màng | Aubrey [Chương 1]

Chương 1

 

Suốt tuần học cuối cùng thứ hai trước khi nghỉ hè, Ryan Proud tuột dốc một cách đáng sợ, từ “nổi tiếng nhất” trở thành thứ gì đó tương đương với bệnh dịch đen. Không ai biết chính xác nguyên do, nhưng tất cả những đứa nổi tiếng* đều tránh xa cậu, và những học sinh khác thì làm theo một cách mong mỏi. Giờ trưa nào cậu cũng ngồi một mình – lúc nào cũng chỉ có một mình – với nguyên một chiếc bàn ăn trưa cùng những sở thích ngẫu hứng của cậu. Không ai dám nói chuyện với cậu – thậm chí cũng không ai dám bước gần cậu – lo ngại họ có thể bị lây bởi bất cứ thứ gì cậu đột nhiên nhiễm phải trong một sớm một chiều.

“Thật không công bằng khi cậu lại chiếm nguyên cái bàn,” Tôi nói trong lúc đặt khay cơm trưa của mình đối diện với cậu. Cậu đang mải mê viết lên một mảnh giấy kẻ dòng nhàu nát, phớt lờ ánh nhìn của mọi người trong căng tin.

Ryan giật nảy mình bởi giọng nói của tôi. Trước giờ tôi chưa từng nói chuyện với cậu, dù lúc nào tôi cũng thấy cậu xung quanh trường. Chúng tôi học cùng khối và học cùng lớp từ hồi tiểu học, nhưng cậu là “Mr. Nổi Tiếng”, hoàn toàn cuốn hút, còn tôi thì là một cô gái bình thường với một chiều cao trung bình, một cân nặng trung bình, một ngoại hình trung bình và lòng căm thù quá mức với diềm xếp nếp*, ren và màu hồng. Tôi không chắc cậu đã từng nhìn thấy tôi trước đó. “Cậu không sợ tớ sao?” Cậu hỏi, đôi mắt sáng long lanh ánh vẻ kinh ngạc .

“Tớ nên như vậy ư? Người cậu có rận à?” Tôi mỉa mai hỏi, và giương hai mắt lên. Ryan cười thầm, để lộ ra nụ cười hoàn hảo nổi tiếng của cậu. “Vậy làm tớ cười đi, cậu đã gây ra chuyện gì tồi tệ tới mức mấy đứa cậu biết từ hồi học mẫu giáo đẩy cậu ngã khỏi thanh khỉ* trong vòng chưa đầy một ngày?”

Cậu khẽ nhún vai. “Có thể là tớ đã làm… một số việc không tốt lắm. Nói… không tốt lắm nhưng lại là thật lòng,” cậu đáp, vẫn cười. Cậu nhanh chóng đổi chủ đề. “Tên cậu là Dannielle phải không?”

Tôi mỉm cười. “Dannie thôi. Mà sao cậu biết tên tớ vậy?” Cậu ấy cười – vẫn là nụ cười hồ hởi đó. “Chúng ta học chung lớp từ hồi tiểu học. Tớ thừa nhận là không biết gì về cậu, nhưng ít nhất tớ cũng phải biết tên cậu chứ.”

Tôi cắn một miếng sandwich và chỉ vào tờ giấy bị cậu ấy che mất một nửa dưới đôi tay to lớn và nam tính của mình. “Cậu đang viết gì thế?”

Cậu nhìn tôi với vẻ lo lắng và sau đó vò nát tờ giấy lại. “Chỉ là vài thứ tớ nghĩ trong đầu thôi.” Ryan ném cục giấy vo tròn nhắm vào một thùng rác gần đó, nhưng tôi đã kịp đưa tay lên đúng lúc và dễ dàng cướp được quả bóng từ trong không trung. Cậu ấy hoàn toàn không biết rằng tôi có thể hạ gục bất kỳ tên con trai ngu ngốc nào trong bất cứ môn thể thao nào, bất kể lúc nào, bất kể nơi nào. “Này! Đừng đọc. Cậu không nên đọc nó. Trả lại tớ!”

Cậu nhướn người lên. Cậu cao và thân thể cậu lơ lửng trên cái bàn, hai bàn tay cố giựt quả bóng nhàu nát trong tay tôi. “No.No.No.” Tôi trêu chọc bằng cái giọng điệu như đang hát. Quay lưng về phía cậu, tôi vuốt lại tờ giấy thô ráp. “Xem cậu viết bí mật gì vào đây nào. Mười điều muốn làm trong mùa hè này.” Tôi nhìn chằm chằm vào cậu với một nụ cười nhếch môi, nhướng chân mày lên và bắt đầu đọc liệt kê của cậu. “Điều thứ nhất: Ăn một lít kem.” Tôi cười, “Cậu đùa à? Cái thể loại danh sách gì vậy?”

Ryan bỏ cuộc và ngồi xuống; khum hai má của vào đôi bàn tay trong khi một cái bĩu môi nhanh chóng trưng ra trên mặt cậu ấy. “Tớ nghĩ là tớ sẽ để cậu đọc,” cậu nói như thể mình là người ban cho tôi ân huệ, “bởi vì tớ đã không nói chuyện với ai ngoài gia đình và thầy cô trong vòng một tuần rưỡi.”

Có một nỗi buồn thoáng qua trong đôi mắt cậu và tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc thương cảm. Ryan luôn là một đứa khá tử tế mặc dù bạn bè ở trường của cậu đều không tốt. Sự thật là cậu ấy không thích hợp với những đứa bình thường, những đứa luôn coi cậu là một chàng trai cuốn hút và lực lưỡng theo một cách đặc biệt. Mọi thứ về cậu đều hấp dẫn và tươi mới, tôi nhận ra mình đã bị cậu quyến rũ mặc dù trai đẹp là thứ mà tôi ít để tâm nhất. Tôi ghét màu hồng như thế nào thì tôi cũng ghét mấy thằng con trai có nước da hồng hào sinh ra từ gia cảnh của chúng nó nhiều như thế ấy. Chắc là vì tôi cảm thấy mình có phần nam tính khi ở gần chúng nó.

Từ khi tôi có thể ghi nhớ được, tôi đã bị gọi là “tomboy”. Trong khi mấy đứa con gái cùng trang lứa thích những chiếc váy công chúa hơn, tôi lại luẩn quẩn bên ông anh nướng bánh bùn và thách nhau ăn giun. Khi chúng bắt đầu son phấn và theo đuổi con trai, tôi lại dành thời gian của mình để chơi điện tử và làm việc bán thời gian để có tiền xem các trận đấu vật trên Pay Per Veiw*. Đó không giống như việc tôi đứng tè hay gì khác, là vì tôi chỉ thích sống một cuộc sống giản đơn và làm những điều mình thích bởi nó khiến tôi hạnh phúc.

Tôi tiếp tục đọc danh sách của cậu. “Điều hai: Tắm dưới thác nước. Điều 3: Tổ chức một cuộc thi ăn dưa hấu. Điều 4: Đi bơi với cá mập trắng lớn.” Tôi ngước lên và nhìn thấy cậu đang cười với mình.

“Tuyệt không? Tớ luôn muốn làm những việc này. Đây sẽ là những việc tuyệt vời nhất tớ từng làm.”

Tôi trao cho cậu một cái nhìn khó hiểu. “Điều năm: Thức dậy để nhìn thấy bình minh chứ không phải hoàng hôn. Điều sáu: Chơi ghi ta và hát trước đám đông. Điều bảy: Xem một trận mưa sao băng.” Tôi mỉm cười với ý định này. Tôi thích cái ý tưởng sẽ làm tất cả những việc ấy. Nó giống như một bài kiểm tra lòng can đảm, giống như làm bất cứ việc gì trái tim bạn muốn mà không cần sự ưng thuận của bất kỳ ai. Có cảm giác như đây là lần Ryan không quan tâm đến người khác sẽ nghĩ gì nếu cậu đột nhiên nhồi gương mặt điển trai của mình xuống bồn cầu. “Sao cậu lại viết những thứ này?”

Ryan nhún vai trong khi luồn bàn tay lơ đễnh qua mớ tóc vàng rối của cậu. “Tớ chưa bao giờ nhận ra cuộc sống có ý nghĩ gì đối với mình cho đến những tuần gần đây. Ý tớ là, tớ cứ luôn bị dính vào những chuyện vớ vẩn. Nếu không, thì lại là những chuyện như “Cậu đã nghe tin ‘Kim ngủ với Jared’ chưa, cậu có nghe tin Finn bắt cá hai tay… bla bla?” Tớ muốn nói là tớ có thật sự quan tâm đến những chuyện đó hay không?” Cậu ấy thở dài thật to và lại nhún vai nhưng lần này giống như cậu đang trút ra một cách rất nặng nề. “Giờ thì tớ không có bạn, tớ đã dành nhiều rất thời gian để nghĩ về… tớ. Tớ muốn làm việc gì đó đáng nhớ, một việc gì đó khó quên trong mùa hè này để đánh dấu sự nhận thức của tớ với… cuộc đời.

“Tớ thích nó,” Tôi khuyến khích nói. “Chuyện này có vẻ rất hay!” Tôi tiếp tục đọc xuống dưới, háo hức tìm ra vài tiết mục cuối cùng trong danh sách những việc làm trong mùa hè của cậu. “Điều tám: Gửi một thông điệp trong chai. Điều chín: Tặng mẹ một bó hồng và nói rằng tôi yêu mẹ. Điều mười…” Tôi dừng lại. Ryan đã xoá mất việc cuối cùng và tất cả những gì còn lại là vết hằn trên trang giấy. Nhưng nó vẫn có thể đọc được mặc dù dấu bút chì đã mất.

“Đấy,” Cậu nói. “Có muốn thỉnh thoảng nhập hội thám hiểm của tớ không?” Cậu chộp lấy một góc tờ giấy và kéo nhưng tôi giữ chặt nó trong tay. Ryan không có vẻ gì là xấu hổ với điều số mười, nhưng đó là một cái nhìn khác – cái nhìn mà tôi không thể hiểu hết được.

“Điều 10,” Tôi nói, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu. “Yêu ư?”

-Hết chương 1-

 

Chú thích

*Những đứa trẻ nổi tiếng (popular kids): Đặc trưng bởi sự giàu có, phong cách thời trang, “những đứa trẻ/thiếu niên nổi tiếng” thay đổi từ trường này qua trường khác. Tuỳ thuộc vào trường bạn đến, có thể là thông minh, thông minh nhưng trầm tính, hoặc chỉ là một kẻ ngốc hết sức. Hầu hết trong số họ đều tổ chức/tham dự những bữa tiệc hoành tráng trong thành phố, hẹn hò với các cô nàng/anh chàng nóng bỏng nhất, mặc những bộ quần áo đáng ghen tị nhất.

*Diềm xếp nếp: vì mình không biết giải thích thế nào nên các bạn xem ảnh tạm vậy T^T

*Thank khỉ (monkey bars): khung sắt hoặc gỗ dành cho trẻ em chơi trò trèo leo.

*Pay Per Veiw: Đây là một phương thức trong lĩnh vực truyền hình có trả tiền (PayTV). Nó có nghĩa là xem gì trả nấy. Với Pay per view, bạn chỉ trả tiền cho chương trình cụ thể mà bạn xem. Có thể hiểu gần đúng hình thức này giống như là trả tiền theo dung lượng hay nội dung.